EDITOR: LAM
Cố Kỳ Nam tỉ mỉ thưởng thức bức ảnh cậu và Triển Minh ôm nhau ngủ mà Lâm Tiểu Bân đã chụp lại rồi đăng lên nhóm chat, nhấn lưu sau đó từ tốn giải thích,
"Đã nói là nửa đêm tớ lạnh quá anh Triển mới ôm tớ."
Lâm Tiểu Bân đầy mặt viết hai chữ không tin, nói,
"Anh mi với Ngô Uyên cũng lạnh, bọn anh còn đách có cái chăn nào, nhưng mà hai đứa tụi anh thà rằng chết cóng chứ tuyệt đối không ôm lấy đối phương!"
Ngô Uyên tỏ vẻ tán thành quan điểm của Lâm Tiểu Bân.
Cố Kỳ Nam chỉ ra trọng tâm vấn đề,
"Nhưng mà anh Triển đâu có sợ lạnh, người ảnh nóng như cái lò thiêu vậy á, ấm lắm luôn. Hai người các anh đều sợ lạnh, có ôm nhau cũng vô ích thôi à."
Lâm Tiểu Bân,
"… Là do tao quá ngu ư? Sao tao lại thấy lời chú mày nói hình như rất có lí."
Mặt trời đã lên tới đỉnh, xua tan đi chút lạnh sáng sớm, lại là một ngày oi bức.
Bốn người thu thập xong đồ đạc rồi trả lại lều trại, ở bên cạnh nhà ga ăn tạm một bữa cơm trưa sau đó leo lên xe bus trở về nhà.
Vừa lên xe Cố Kỳ Nam lại tiếp tục liến thoắng hỏi Triển Minh tối nay làm gì, ban đêm có phải đi làm thêm nữa không, ngày mai có ra ngoài chơi không, hỏi đến nỗi Triển Minh không biết nên trả lời câu nào trước.
Thắc mắc xong, Cố Kỳ Nam lại còn thở dài nói chính mình hình như bắt đầu ham chơi rồi, chơi một ngày chưa đã nay lại muốn rủ anh Triển tiếp tục.
"Hay là tụi mình ra ngoài học nhóm đi!"
Cố Kỳ Nam đột nhiên hăng hái nói,
"Trước kia em hay thấy người ta làm như vậy, đến quán cà phê hoặc McDonald"s cùng nhau làm bài!
"Làm bài tập… Triển Minh đau đầu không thôi, lên tiếng nhắc nhở cậu,"Ba ngày này không có bài tập.
"Cố Kỳ Nam tuy rằng nhụt chí nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định,"Cầm theo sách bài tập làm là được mà.Triển Minh,…"
Cố Kỳ Nam đại khái đã quen dần với bầu không khí học tập ảm đạm ở Thất Trung, cậu không nhiều lời nữa đành bỏ qua ý định hẹn người ra ngoài học hành.
Xe xuất phát không bao lâu, Cố Kỳ Nam đã ngủ gật trên vai Triển Minh, ngủ thẳng tới khi đến trạm cuối cùng. Vừa mới xuống xe cậu nhận được cuộc gọi của bố mẹ nói là đang trên đường tới đón cậu.
Đám Triển Minh ngược đường với nhà của Cố Kỳ Nam, từng người đứng tại chỗ vẫy tay nói tạm biệt nhau, sau đó cậu đi thẳng tới bãi đỗ xe tìm bố mẹ mình còn ba người họ thì tiến về hướng ga tàu điện ngầm.
Cả nhóm ngồi chung một toa với nhau, mỗi người lần lượt xuống những trạm khác nhau, Triển Minh là người cuối cùng.
Sau khi bước xuống, hắn đứng im tại chỗ nhìn cửa tàu đóng lại, chạy xa dần. Bên trong sân ga người người qua lại tấp nập, người thì trò chuyện với nhau, kẻ lại đang gọi điện thoại hoặc chỉ đơn thuần là nghịch di động.
Triển Minh đứng một lúc lâu sau đó xoay người rời đi. Hắn không về nhà mà tới thẳng khu phố tiểu thương, chờ tới sáu giờ bắt đầu làm thêm.
Hiện tại mới là bốn giờ chiều, còn những hai tiếng nữa.
Triển Minh hai tay dắt sau đầu, hắn lang thang không mục đích ở khu phố rồi kiếm cái ghế trống ngồi xuống bấm điện thoại.
Cố Kỳ Nam vừa mới gửi tin tức cho hắn, hỏi hắn đã về đến nhà chưa.
Tiểu Nam Tử: Anh Triển, em tới nhà rồi!
Tiểu Nam Tử: Em mới tắm xong, quả nhiên tắm ở nhà thoải mái hơn nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!