Chương 22: Lời thật lòng

EDITOR: LAM

Cố Kỳ Nam đổ thêm dầu vào lửa, hỏi, "Không có ý đó là sao?"

Lúc này, cả bốn người rơi vào một bầu không khí im ắng khó xử, chỉ có cánh gà ở trên vỉ nướng là vẫn đang xì xì tỏa nhiệt, phát ra mùi hương.

"Lại đây." Triển Minh vẫy vẫy tay, đưa cho Cố Kỳ Nam chiếc cánh gà đầu tiên đã được nướng kĩ.

Cánh gà ướp tiêu và bột thì là, thơm nức mũi.

Cố Kỳ Nam ngay lập tức quên bén đi chuyện mà mình muốn hỏi, cậu cầm lấy cánh gà vui vẻ mà ăn, vừa gặm vừa tán thưởng, "Ngon quá, ngon lắm luôn!"

Lâm Tiểu Bân lếch tới trộm một xiên thịt bò bỏ hết vào miệng rồi nói, "Em phát hiện ra anh Triển rất không công bằng, đều là đàn em như nhau tại sao anh chỉ cho mỗi Cố Kỳ Nam ăn!"

Triển Minh không đáp, lặng yên vùi đầu thả một đống nấm hương, đậu hủ, rau hẹ lên trên vỉ nướng.

Cố Kỳ Nam nói, "Anh Triển, em tới giúp anh!"

Ngô Uyên đem bia ướp lạnh lấy ra.

Ba người vừa ăn đồ nhắm vừa uống bia, riêng Cố Kỳ Nam thì uống trà chanh.

Bởi vì vừa nướng vừa dùng bữa nên tốc độ ăn rất chậm, lại có thêm chất cồn, bốn người nói cũng nhiều hơn ngày thường đôi chút. Nhất là Lâm Tiểu Bân, cái miệng vốn đã liến thoắng nay lại như máy bay phản lực một giây cũng không chịu ngừng, những chuyện vặt vãnh đều đem ra kể hết một lượt. Ngay cả chuyện mình trước đây chơi bóng rổ để lại vết thương trên đầu gối cũng nói, còn kiên quyết bắt Cố Kỳ Nam phải nhìn cái sẹo ấy của mình cho bằng được.

Cố Kỳ Nam có một sự nghi ngờ không hề nhẹ, Lâm Tiểu Bân say rồi.

Bầu trời tối đen, cảnh vật xung quanh thu nhỏ lại, khắp chốn chỉ còn người cắm trại và bếp lửa hồng.

Cả đám hùng hục hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng nướng hết một thùng to đồ ăn, sau đó bốn người dẹp lò nướng sang một bên rồi cầm theo bia còn sót lại trở về trước lều của mình, tiếp tục uống.

Điện thoại của Cố Kỳ Nam vang lên, cậu bắt máy.

"Con ăn no rồi."

"Đồ nướng ạ."

"Ăn ngon mà, thỉnh thoảng mới ăn, không sao đâu."

"Uống trà chanh."

"Dạ có uống nước rồi."

"Có mà, lúc anh Triển tới cửa hàng BBQ có rót nước ấm cho con."

Sau khi cúp máy, Cố Kỳ Nam ngẩng đầu phát hiện cả ba người đều đang dòm mình bèn giải thích, "Bố mẹ em gọi tới."

Lâm Tiểu Bân còn chưa kịp mở miệng điện thoại của hắn cũng reo lên. Hắn nhấn nút, ba người ngay lập tức nghe được một trận âm lượng cực đại vọng lại đây kèm theo đó là tiếng mắng chửi xối xả như súng liên thanh, tạch tạch tạch không ngừng.

Lâm Tiểu Bân cũng chẳng vừa, gân cổ lên quát lại, "Con nói rồi còn gì! Hôm trước lúc mẹ đánh bài con đã nói là con đi chơi qua đêm! Mẹ ờ rồi đấy thôi! Tự dưng quên xong quay qua mắng con là sao?"

Giọng nói phía bên kia di động dịu hẳn xuống.

Lâm Tiểu Bân mất kiên nhẫn, "Biết rồi, biết rồi, con có tiền, không cần chuyển đâu! Vâng vâng, cứ như vậy đi!"

Lâm Tiểu Bân tắt máy, cằn nhằn, "Phiền chết mất, chính mình quên lại còn gọi điện thoại chửi tao trễ rồi sao chưa chịu về nhà ăn cơm."

"Đó là do mẹ mày quan tâm mày." Ngô Uyên nhấc lên lon bia, hớp một ngụm, "Đừng bướng bỉnh như vậy."

"Bả còn bướng hơn tao nữa đó!" Lâm Tiểu Bân ấm ức, "Không có chuyện gì cũng lôi đầu tao ra khịa, bả mỗi ngày đều đánh bài lại chửi tao học ngu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!