EDITOR: LAM
Triển Minh buồn ngủ nằm gục xuống bàn, đến khi tỉnh dậy phát hiện ra bên cạnh mình có người ngồi.
Lâm Tuấn Sinh đã sớm rời đi, thông thường đầu tuần sẽ có tiết chào cờ nhưng có lẽ vì loa hỏng rồi cho nên mới đổi thành giờ nghỉ giải lao.
Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân muốn đi mua đồ ăn vặt bèn quay sang hỏi Triển Minh, Triển Minh xua tay từ chối.
Ngô Uyên hỏi,
"Em mua đồ uống cho anh nhé?"
CC Lemon, Triển Minh nói,
"Thêm một cái bánh ngọt nữa."
Uống chua tỉnh ngủ, để xem sau khi tiết này qua đi hắn có thể nghe giảng lọt lỗ tai hay không.
Triển Minh dựa vào trạng thái suy sụp của bản thân ở học kì này mà phán đoán biết đâu chừng chính mình sơ ý một chút liền thi ra điểm 0.
Hắn dạo gần đây có cả một quãng thời gian dài làm thêm tới khuya, ban ngày quả thực mệt mỏi, đầu óc chẳng thể tiếp thu thêm bất cứ thứ gì.
Mặc dù Triển Minh học dốt nhưng hắn cũng có nguyên tắc của mình, ít nhất không muốn bị điểm liệt.
Ngô Uyên ngập ngừng nhìn về phía bạn cùng bàn mới của Triển Minh, biểu cảm muốn nói rồi lại thôi.
Lâm Tiểu Bân mở miệng, Anh Triển…
Triển Minh đáp,
"Đi nhanh đi, còn không đi bánh ngọt sẽ bị người ta mua hết…"
Hai người nghe xong lời này mới chịu rời đi.
Triển Minh phát sầu, hắn trông đáng sợ đến thế à? Đây là lớp học chứ có phải địa bàn của hắn đâu, bàn trống bên cạnh cũng đâu phải của riêng hắn, hắn dĩ nhiên không ngại khi có người đến ngồi.
Chẳng qua người bên cạnh đừng quá đáng ghét là được, nếu mà giống y chang Vương Việt, hắn tuyệt đối không cho ngồi.
Cố Kỳ Nam, người này…
Triển Minh thẳng lưng nhìn thoáng qua.
Người trước mặt sạch sẽ, còn chưa làm điều gì khiến người ta ghét.
Cố Kỳ Nam yên lặng sửa sang lại chỗ ngồi của chính mình.
Cái bàn này để không đã lâu, bên trong chứa quá nhiều thứ đồ linh tinh. Sách, bài thi, thậm chí cả bút cũng ném vào trong đấy, về cơ bản đều là của Triển Minh, bài thi hoặc bài trắc nghiệm phát ra hắn lười làm nên tiện tay ném luôn qua bên đó.
"Mấy thứ này là của cậu hả?"
Từ lúc ngồi xuống cho tới tận bây giờ, đấy là câu đầu tiên mà Cố Kỳ Nam mở miệng nói.
Ừ, vứt đi! Triển Minh trả lời.
Biểu cảm trên gương mặt Cố Kỳ Nam thay đổi, Triển Minh đoán có lẽ là ngạc nhiên.
Đại khái chắc là học sinh gương mẫu Nhất Trung lần đầu tiên nhìn thấy có người đem bài thi cùng với sách giáo khoa, ném.
Thế nhưng Cố Kỳ Nam chẳng nói gì thêm, vẫn tiếp tục dọn dẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!