08
Năm ngày sau, bức tranh chân dung của công chúa hòa thân đã được đóng khung cẩn thận, họa sĩ mang đến để ta kiểm tra.
Họa sĩ khẽ cúi đầu nói:
"Hoàng thượng đã xem qua. Nếu công chúa thấy ổn, tranh sẽ được gửi đến Đông Cung."
Ta hơi căng thẳng, hỏi nhỏ:
"Thái tử có đích thân kiểm tra không?"
Bức tranh được vẽ theo thẩm mỹ của Tây Hạ, cố tình làm ta trông cao lớn, thô kệch, ngay cả gương mặt cũng bị phóng đại gần gấp đôi.
Dẫu vậy, ánh mắt và nét mày lại có ba phần giống ta, chắc chắn Triệu Hi Chân sẽ nhận ra ngay.
Họa sĩ trả lời:
"Thông thường Thái tử sẽ kiểm tra. Nhưng gần đây Đông Cung bận rộn chuẩn bị đại hôn, các công văn liên quan đến hòa thân đều được ngài ấy gửi thẳng tới Lễ bộ."
Sợ có điều sơ suất, ta quyết định tự mình cùng họa sĩ đến Đông Cung để giao tranh.
Kể từ khi Triệu Hi Chân đính hôn, ta chưa từng đặt chân đến Đông Cung. Không ngờ nơi này đã thay đổi đến vậy.
Lụa đỏ giăng khắp hành lang, lồng đèn treo cao, khắp nơi đều rực rỡ, náo nhiệt, mọi người hân hoan vui vẻ. Hoàn toàn đối lập với vẻ tịch mịch lạnh lẽo của điện Chiêu Ninh.
Quan thuộc của Thái tử nhận lấy cuộn tranh:
"Thái tử gần đây rất bận, ngài đã dặn thuộc hạ chuyển thẳng đến Lễ bộ."
Cảm giác thấp thỏm lo âu suốt đường đi dường như tan biến.
Ta biết rõ, Hoàng thượng đã truyền đạt mệnh lệnh rất kỹ lưỡng với tất cả những người liên quan đến việc hòa thân, bao gồm cả quan thuộc của Thái tử. Họ nhận lệnh phải làm mọi việc theo đúng quy trình, không được chủ động báo cho Thái tử, nhưng cũng không được cản trở hắn nếu có thắc mắc.
Ta khẽ gật đầu, định rời đi thì nhìn thấy Mạnh Lan Từ đứng đối diện, không biết đã quan sát từ bao giờ. Nàng chậm rãi bước tới, rút cuộn tranh từ tay quan thuộc.
Tim ta thắt lại, vội đưa tay giành lại, nhưng nàng đã lùi lại một bước, cúi đầu mở cuộn tranh.
Ánh mắt nàng thoáng sững lại, sau đó nhếch môi cười, cuộn tranh lại rất nhanh.
"Thì ra… công chúa… là thế này."
Ta lấy lại bình tĩnh, biết nàng sẽ giấu chuyện này giúp ta.
"Đứng tụ tập trước cửa làm gì?"
Triệu Hi Chân trở về. Hắn dường như có tâm trạng không tốt, giọng nói đầy vẻ bực bội.
Mạnh Lan Từ theo phản xạ giấu cuộn tranh ra sau lưng. Triệu Hi Chân lúc này mới nhìn thấy ta, trong mắt thoáng lên niềm vui.
"A Ngu, sao nàng lại đến đây?"
Hắn nhanh chóng bước tới gần, khẽ ho vài tiếng, nói:
"Mấy ngày nay phạt nàng cũng đáng, giúp nàng hiểu chuyện hơn."
Ta đáp lại bằng giọng bình thản:
"Thần đến để giao tranh hòa thân, xong rồi sẽ đi ngay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!