03
Khi ta lên mười, Yến Châu thất thủ, ta theo đoàn dân chạy nạn về phía nam, hướng về kinh thành.
Khi đi qua ngoại thành Thanh Châu, dọc theo bờ sông, ta thấy có người mơ hồ trôi nổi trên mặt nước. Ta nhảy xuống dòng nước lạnh buốt xương, cõng một thiếu niên bất tỉnh bơi lên bờ.
Lúc đó ta không biết rằng, thiếu niên tái nhợt được ta vớt lên từ dòng sông chính là Thái tử bị lưu lạc chốn dân gian.
Ta và hắn nương tựa vào nhau, dọc đường ăn xin sống tạm bợ suốt hơn ba năm trời.
Triệu Hi Chân vốn là người mỏng manh và nhạy cảm, để hắn đi gõ cửa xin ăn, đứng một giờ đồng hồ cũng chẳng dám mở miệng. Vì vậy, luôn là ta đi xin ăn, rồi mang thức ăn về chia cho hắn.
Đôi khi có người bán hàng dọn sạp, tốt bụng cho ta một cái bánh bao, ta liền ôm vào lòng giữ ấm, cẩn thận mang về cho hắn.
Hắn vừa cắn một miếng đã nghẹn vì ăn quá nhanh, ta vội vàng rót nước cho hắn.
Hắn ho đỏ cả mặt, nắm lấy tay ta, nhìn chăm chú vào ta.
"A Ngu, khi đến kinh thành, ta sẽ mời nàng ăn những món ngon hơn."
Ta đáp:
"Được thôi, chúng ta sẽ đi làm công, kiếm thật nhiều tiền bạc."
Ta chỉ mong mỏi được như vậy.
Ai ngờ khi bước vào cổng kinh thành, hắn đã trở thành Thái tử cao cao tại thượng.
Ngoài cổng thành, hắn quỳ xuống xin thánh chỉ, yêu cầu Hoàng thượng nhận ta làm nghĩa nữ, rước ta vào cung sinh sống, phong ta làm Trường Nghi Quận chúa.
Ban đầu, Thái tử đối xử với ta vô cùng tốt.
Nhưng chẳng bao lâu, tin đồn về việc chúng ta ăn xin bắt đầu lan truyền đến kinh thành, khó mà ngăn chặn.
Người trong cung không dám nói xấu Thái tử, liền chuyển mũi dùi nhắm vào ta, thêu dệt nên những lời đồn đại bẩn thỉu hơn. Đó là lần đầu tiên Triệu Hi Chân nổi giận, trừng phạt không ít người.
Đêm đó, hắn đến thăm ta.
"A Ngu, nàng là Quận chúa, chỉ cần giữ được phẩm giá, học tốt quy tắc trong cung, sẽ không ai dám coi thường nàng."
"Tại sao nhất định phải ở lại cung?"
Ta cúi đầu, ánh mắt cụp xuống.
"Họ muốn đuổi ta, vậy ta đi là được."
Vì ta, A Ngu.
Ta ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn đặt tay lên má ta, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
"Ta muốn nàng ở bên cạnh ta. Nàng không rời đi, ta cũng không bỏ nàng."
Nói xong câu đó, hắn khẽ hôn ta. Dường như hắn đã sớm nhận ra rằng ta mang trong lòng tình cảm sâu đậm dành cho hắn.
Chỉ đáng tiếc, tin đồn làm tổn thương con người.
Ta học được nghi thức và quy tắc, còn hắn dần mệt mỏi vì phải bảo vệ ta, từ công khai đến ngấm ngầm, ngày càng xa cách.
Nhìn vào đôi mắt người trong lòng, tim ta nhói lên từng đợt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!