Chương 11: (Vô Đề)

Triệu Hi Chân trở về kinh thành.

Nhìn Đông Cung được trang hoàng lộng lẫy, đèn lồng đỏ rực rỡ treo cao, hắn đứng lặng hồi lâu.

Bỗng nhiên, hắn như phát điên lao tới, xé nát những dải lụa đỏ, đập vỡ những chiếc đèn lồng.

"Điện hạ! Điện hạ! Người làm sao vậy?"

Hắn nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế bản thân, đôi tay run rẩy. Cuối cùng, giọng nói nghẹn ngào thốt ra:

"Nàng đi rồi… nàng đi rồi… sẽ không bao giờ quay trở lại nữa."

Các cung nhân bối rối, nhìn nhau không biết phải làm sao.

"Mạo muội hỏi, phải chăng Điện hạ đang nói tới Mạnh tiểu thư? Ngày mai nàng ấy sẽ vào Đông Cung mà."

Nghe vậy, sắc mặt Triệu Hi Chân đột nhiên lạnh đi: Mạnh Lan Từ?

Hắn đã biết về cuộc cá cược giữa Hoàng đế và A Ngu.

Hắn từng có vô số cơ hội để nhận ra người được chọn đi hòa thân chính là A Ngu của hắn. Nếu không phải Mạnh Lan Từ cản trở hắn xem bức họa…

A Ngu sẽ không thể rời xa hắn.

Hắn nhớ lại ngày hôm đó, A Ngu đã tự mình đến Đông Cung, trao tận tay hắn bức họa. Nàng muốn hắn biết, muốn hắn giữ nàng lại.

Nhưng chỉ một chút thôi, hắn đã bị nữ tử ấy lừa dối.

Ngày đại hôn, kiệu hoa của Mạnh Lan Từ dừng trước cổng Đông Cung. Nàng ta bước ra với vẻ đầy mong đợi.

Trước đó, nàng ta không biết đã đắc tội với ai, bị người ta trùm bao tải đánh một trận tơi bời. Nhưng may mắn, những vết thương đã gần lành.

Nghe nói Công chúa Trường Nghi đã gả sang Tây Hạ.

Còn nàng ta, nàng ta sắp được gả cho Thái tử, trở thành Thái tử phi, tương lai là Hoàng hậu. Không còn nữ nhân nào có thể mãi chiếm giữ trái tim của Triệu Hi Chân nữa.

Từ nhỏ, nàng ta đã được gia tộc rèn luyện, thấu hiểu rằng kiểu nữ nhân nào là mối đe dọa lớn nhất.

Triệu Hi Chân nhìn tân nương trước mặt, nhưng trong đầu hắn bất giác hiện lên hình ảnh lúc hắn nhìn vào chiếc xe ngựa của A Ngu.

Khi ấy, hắn vẫn chưa hiểu tại sao khi nhìn thấy một cung nữ xa lạ, trong lòng hắn lại nghĩ đến A Ngu.

Mãi về sau, hắn mới nhận ra, bởi hắn quá quen thuộc với A Ngu, phản ứng cơ thể còn nhanh hơn suy nghĩ.

Nếu lúc đó, hắn kéo chiếc khăn che đầu kia xuống, hắn sẽ nhìn thấy A Ngu mà hắn luôn nhung nhớ.

Nàng mặc hỉ phục, ngẩng đầu lên, nở nụ cười và nói với hắn:

"Triệu Hi Chân, là ta đây. Ta không trách chàng nữa."

Đôi mắt hắn cay xè, nhòa đi.

Hắn từ từ giơ tay, kéo chiếc khăn đỏ xuống.

A Ngu…

Nhưng trước mắt hắn, không phải là A Ngu. Là Mạnh Lan Từ.

Thái tử điện hạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!