Ta bình tĩnh ôm Tiểu hoàng tử quay về cung điện của mình, rồi sắp xếp tang lễ cho Vương Viện một cách ngăn nắp, không dám ngừng nghỉ một giây nào. Ta sợ nhắm mắt lại là sẽ nghĩ đến cảnh tượng Vương Viện và Thanh Hoà ở bên cạnh mình.
Bảy tháng trước, ta tiễn Thanh Hoà đi, rồi bảy tháng sau, lại tự tay tiễn Vương Viện đi, tiếc là ta không có khả năng báo thù.
Ngày mãn tang của Vương Viện, Tiêu Yến Hành đến cung của ta, ta chỉ lo ôm Tiểu hoàng tử, không thèm để ý đến hắn.
Hắn cũng không tức giận, lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn ta.
Cuối cùng hắn không kiên nhẫn được nữa:
"Tuệ Tuệ, nàng nhìn trẫm đi, nói chuyện với trẫm đi."
Ta liếc hắn một cái rồi im lặng.
"Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, nàng khóc một chút cũng được, trẫm xin nàng, nói chuyện với trẫm đi."
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta vẫn không đáp lời.
Đúng vậy, từ khi Vương Viện qua đời, Như Phi trong Phúc An cung đã mấy ngày không ăn uống gì, ngày nào cũng chỉ ôm Tiểu hoàng tử không rời.
Ai cũng sợ, họ nói Như Phi điên rồi.
Khi phụ thân muốn gả ta vào Đông Cung, ta không điên, khi mất đứa con đầu tiên, ta không điên, khi bị hạ từ thê thành thiếp, ta không điên, khi người ta yêu c.h.ế. t đi, ta cũng không điên.
Ta vô số lần nghiến răng tự nhủ, Tuệ Tuệ, ngươi phải kiên cường, vượt qua được thử thách này là xong, nhưng vượt qua một thử thách lại đến một thử thách khác, người quan trọng nhất trong đời ta từng người từng người một rời xa ta.
Nếu có thể, ta thà mình là người chết.
"Tuệ Tuệ, đợi một chút nữa thôi, nàng có thể ghét trẫm, oán trẫm cũng được, nhưng nàng phải đợi, trẫm sẽ dùng cả đời để chuộc tội cho nàng." Có vẻ như Tiêu Yến Hành phát điên, nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, lặp đi lặp lại.
Ta cười lạnh, thật là giả dối, sao hắn không xuống dưới hỏi xem Thẩm Cửu Tư và Vương Viện có tha thứ cho hắn không, người đã c.h.ế. t rồi, còn nói gì đến chuộc tội.
Nếu hắn mang cái đầu của Trần Lạc Lạc đến gặp ta, ta còn có thể cân nhắc một chút.
Trưởng tẩu vào cung để khuyên ta, ta chỉ cười ngớ ngẩn, tẩu ấy dùng khăn lau nước mắt rồi tức giận ném về phía huynh trưởng:
"chàng tạo nghiệp rồi, một cô nương tốt sao lại ép vào cung!"
"Tuệ Tuệ, trưởng tẩu biết muội khổ, nhưng muội phải cố gắng lên, nhìn xem, Linh An và Ngọc Du đã đến rồi, họ rất lo cho muội đó, muội mau khỏe lại đi, Linh An còn đợi muội tìm thê tử cho đệ ấy nữa."
Ngày hôm sau, trưởng tẩu lại đến, lần này tỷ tỷ dẫn Linh An và Ngọc Du đến. Ngọc Du vừa bước vào đã lao vào lòng ta, theo lời trưởng tẩu, gọi ta từng tiếng.
"Cô cô! Cô cô! Cô cô!"
Ta không đáp, hắn cứ gọi mãi.
Linh An cũng lớn rồi, cao hơn ta rất nhiều, hắn thừa hưởng vẻ đẹp của nương, khi thấy ta đang ngẩn người, mắt hắn đỏ lên rồi quỳ xuống, giống như lúc còn nhỏ, gục đầu vào đùi ta:
"Tỷ tỷ, năm nay Linh An thi, tỷ tỷ đợi đệ, đệ sẽ thi đỗ trạng nguyên rồi về báo đáp tỷ tỷ."
"Tỷ tỷ, Linh An chỉ còn có tỷ tỷ thôi. Tỷ tỷ nhìn Linh An đi."
Trong Phúc An cung, tiếng khóc càng lúc càng thê lương, những cung nữ mới được chuyển đến hầu hạ ta không kìm nổi mà rơi nước mắt.
Như Phi là người tốt, chưa bao giờ dễ dàng đánh mắng cung nữ, nhưng người tốt sao lại không gặp may chứ.
Mấy ngày sau, khi Ngọc Du và Linh An gọi tên ta lần nữa, ta chớp mắt, hồi thần lại. Ta nghĩ, đợi thêm chút nữa đi, Tiểu hoàng tử còn cần ta nuôi lớn, Linh An còn đợi ta tìm thê tử cho hắn, hơn nữa ta cũng không nỡ Ngọc Du. Đợi thêm chút nữa, mười năm đã vượt qua rồi, còn thiếu vài ngày này sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!