5.
"Tuệ Tuệ, lại đây ngồi cùng ta." Buổi tiệc tối vừa mới bắt đầu, Tiêu Yến Hành đã mỉm cười kéo ta ngồi xuống bên cạnh hắn.
Mặt ta cứng đờ, run rẩy không ngừng, không dám nhìn sắc mặt u ám của Trần Lạc Lạc.
Cũng hết cách, đích mẫu vì Cố Niệm Ninh mà u sầu suốt một năm rồi qua đời. Phụ thân mất thê nữ, những năm đó u uất ở Bắc Cương, sau lại chẳng biết nghĩ thông điều gì, ở lại Bắc Địch ba năm, chỉ dựa vào miệng lưỡi đã khiến Bắc Địch cúi đầu xưng thần.
Hiện tại ta là nữ nhi duy nhất của ông, Tiêu Yến Hành không thể không nể mặt ông vài phần.
"Nương nương gầy đi rồi." Phụ thân run run nâng chén hướng về phía ta.
"Cũng tàm tạm, cũng tàm tạm." Nín nhịn hồi lâu, ta mới nặn ra được một câu. Thật ra, người gầy trơ xương chính là ông. Gió sương mười năm phương Bắc hằn rõ trên người ông, mười năm không gặp, ông đã già đến vậy.
Nhưng điều đó có liên quan gì đến ta chứ?
Gió tuyết mười năm phương Bắc nào phải vì ta mà chịu đựng. Nhờ ông ban ơn, ta bị giày vò không ngừng trong cung này, năm này qua năm khác, không thấy điểm dừng.
Ngươi nói, Thẩm Cửu Tư đã ở phương Bắc năm năm, giờ có còn giống như trong ký ức của ta không? Tiếc là ta không bao giờ được gặp lại nữa.
Khóe mắt cay cay, ta vô thức nhìn về phía trưởng tẩu, năm nay yến tiệc gia đình, tỷ tỷ ấy lại mang theo Ngọc Du.
"Đây là nhị nhi tử nhà Hoài An phải không?"
Tiêu Yến Hành nhìn theo ánh mắt ta, lập tức nhận ra Ngọc Du.
"Tâu bệ hạ, đúng vậy." Trưởng tẩu dè dặt giấu Ngọc Du ra phía sau, lo lắng liếc ta một cái.
Trần Lạc Lạc nhếch môi cười:
"Thiếp thấy, trông nó cũng khá giống Cố đại tiểu thư năm xưa đấy."
Không khí có chút ngưng trọng, ta liền cười nói:
"Người xưa vẫn nói, cháu giống cô mà."
"Lại đây cho trẫm nhìn một chút." Tiêu Yến Hành không để ý đến ta, ánh mắt dán chặt vào Ngọc Du. Tim ta thoáng chùng xuống.
"Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Hắn nghiêm mặt hỏi Ngọc Du, không ai đoán được tâm trạng hắn lúc này ra sao.
"Tâu bệ hạ, Ngọc Du năm nay năm tuổi." Ngọc Du chớp chớp đôi mắt to, bối rối nhìn Tiêu Yến Hành.
Quả thật rất giống. Ta ngồi gần Tiêu Yến Hành nhất, nên nghe rõ câu cảm thán ấy. Tim ta chợt thắt lại — xong rồi.
"Thiếp thấy quả thực rất giống, Như phi tỷ tỷ và Cố tiểu công tử chẳng khác gì đúc từ một khuôn, đôi mắt đặc biệt giống, đều là mắt hạnh." Một giọng lanh lảnh vang lên từ bên dưới, ta lập tức ôm chầm lấy Ngọc Du vào lòng.
Thì ra là Vương Viện.
Ngồi đây ai chẳng phải người tinh tường? Dáng vẻ Cố đại tiểu thư với cặp mắt phượng đã sớm in sâu trong tâm trí mọi người.
Thành An Bá Phu nhân cười nói:
"Phải đấy, cháu giống cô cũng đúng thôi, Cố tiểu công tử với Như phi giống nhau như đúc vậy."
Câu nói ấy vừa dứt, cả bàn tiệc đều đồng tình hưởng ứng.
Tiêu Yến Hành thấy ta căng thẳng như thế, bỗng bật cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!