Khi ta tỉnh lại, liền thấy Tiêu Yến Hành ngồi bên giường. Ta không nghĩ ngợi gì, tát thẳng một cái vào mặt hắn.
Cung nhân đồng loạt quỳ rạp xuống đất xin tha.
Tiêu Yến Hành lặng lẽ chịu cái tát của ta, không nhúc nhích, cũng không giận, chỉ nhìn ta hồi lâu:
"Tuệ Tuệ, trẫm có nỗi khổ bất đắc dĩ. Cái tát này, trẫm nhận với tư cách là phu quân của nàng. Nhưng chỉ lần này thôi, không có lần sau."
Ta bật cười:
"Tiêu Yến Hành, mặt mũi của ngươi đúng là dày thật. Hai mạng người mà chỉ đáng giá một cái tát ư?"
"Không phải là ngươi rất yêu Cố Niệm Ninh sao? Ngươi giỏi giang như vậy, sao lại để tỷ ấy chết?"
Quả nhiên, hoàng thất vô tình. Ta từng nghĩ Tiêu Yến Hành sẽ nể tình xưa mà tha cho Thẩm Cửu Tư. Không ngờ hắn lại lấy cớ bảo vệ biên cương, dùng kế dụ địch, ép c.h.ế. t Thẩm Cửu Tư, chỉ vì binh phù hai mươi vạn của Thẩm gia.
"Như phi, cẩn thận lời nói!"
Hắn bị ta chọc trúng chỗ đau, mặt sa sầm bỏ đi.
Từ đó, ta và Tiêu Yến Hành bắt đầu chiến tranh lạnh kéo dài một tháng. Thật ra thì cũng chẳng thể gọi là chiến tranh lạnh, vì từ đầu đến cuối chúng ta chưa từng hòa thuận.
Về sau, khi huynh trưởng sinh nhi tử thứ hai là Ngọc Du, ta mang một khay bánh ngọt đi giảng hòa với Tiêu Yến Hành. Ta cười đến mức tê cả mặt, hắn mới chịu nể tình ăn một miếng.
Khi hắn ăn hết cả đĩa bánh, ta cười bồi hỏi hắn có thấy ngon không.
Hắn liếc ta mấy lần, không nói gì. Ta chỉ đành đứng đó, chờ hắn nguôi giận.
Ta thấy hơi xấu hổ, định quay người rời đi thì hắn lên tiếng:
"Nghe nói Như phi thêu thùa rất khéo, thêu cho trẫm một cái túi thơm đi."
Ngừng một chút, hắn lại nói thêm:
"Hoa văn thì thêu một đôi ngỗng lớn đi."
Thế là chẳng hiểu sao chúng ta lại hòa thuận trở lại.
Toàn là chuyện cũ từ lâu rồi, nghĩ đến làm gì nữa. Ta lắc đầu, định đi dạo trong ngự hoa viên cho khuây khoả.
Hạt Dẻ Rang Đường
"Hôm nay Vương muội muội lại làm món gì vậy? Chân giò hay lòng heo?"
"Ha ha, Vương Muội muội sao ngày nào cũng thích mấy món đó thế, chẳng lẽ kiếp trước là đồng bọn với đám súc sinh kia sao?"
"Các người! Các người đừng có quá đáng!"
"Sao lại cãi nhau vậy?" Ra ngoài dạo mà cũng không yên thân, ta không nhịn được thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng bước lên ngăn cản cuộc tranh cãi. Dù sao hậu cung yên ổn là trách nhiệm của mọi người.
Ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình cũng thích mấy món đó.
"Tham kiến nương nương."
"Vừa rồi cãi nhau vì chuyện gì? Tính tình bệ hạ vốn lãnh đạm, xưa nay không thích người gây chuyện. Nếu không có việc gì, các muội muội hãy quay về cung của mình đi."
Nói mấy câu nửa thật nửa giả, quả nhiên làm cho đám tiểu cô nương mới vào cung sợ hãi, ai nấy đều cáo lui.
Thật ra bệ hạ thích kiểu người như thế nào, ta cũng không biết rõ, có khi lại thích kiểu náo nhiệt như Cố Niệm Ninh cũng nên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!