Chương 2: (Vô Đề)

3.

Mùa đông năm đó, rốt cuộc ta vẫn không đợi được Thẩm Cửu Tư đến cầu thân.

Nghe nói huynh ấy bị Thẩm tướng quân đánh cho một trận ra trò, suốt một tháng không xuống nổi giường.

Đợi đến khi huynh ấy khỏi hẳn, liền chạy lên phương Bắc tòng quân, miệng nói nam tử phải lập công danh rồi mới có thể thành gia lập thất. Sau đó, Cố Niệm Ninh đuổi theo Thẩm Cửu Tư lên Bắc Cương, đích mẫu và phụ thân không yên lòng, liền từ quan theo họ chuyển lên đó.

Khi tin tỷ tỷ và Thẩm Cửu Tư thành thân truyền về kinh thành, ta vừa mới sảy mất đứa con đầu lòng.

Lúc trưởng tẩu dè dặt kể với ta, ta chỉ chăm chú nhìn vào bức tranh Trăm tử thêu trên rèm giường suốt một lúc lâu, cuối cùng mới mỉm cười nói:

"Chúc họ trăm năm hạnh phúc."

Làm sao ta có thể nhẫn tâm để thiếu niên mà ta thích không được hạnh phúc đây?

Huynh ấy tốt, ta ở trong cung cũng thấy yên lòng.

Chờ trưởng tẩu đi rồi, ta quay người nôn ra một ngụm máu.

Hy vọng huynh ấy hạnh phúc là thật lòng, nhưng dù sao cũng là người mà ta thầm thương từ thuở niên thiếu, sao ta có thể không đau lòng?

Thái tử vì nghĩa tình xưa cũ nên đối xử với ta không quá tệ, nhưng hai người không có tình cảm gượng ép ở bên nhau quả thật rất tàn nhẫn. Ta rất ít khi tìm đến hắn, chỉ lặng lẽ làm tròn bổn phận. Hắn cũng chỉ đến chỗ ta vào ngày mùng một và mười lăm.

Về sau, sức khỏe Hoàng thượng yếu dần, thái tử lần lượt nạp thêm mấy vị trắc phi.

Trong số đó, Trần Lạc Lạc được sủng ái nhất. Nàng là đích nữ của Trần tướng quân, tính cách phóng khoáng, cao ngạo. Có lẽ Thái tử thấy bóng dáng của tỷ tỷ trong nàng. Ngoài nàng ra còn có Vương trắc phi trầm tĩnh, ôn hòa và Lưu tài nhân ngây thơ, hoạt bát.

Đông cung ngày càng náo nhiệt. Ta nhìn nhóm nữ nhân ấy vì Tiêu Yến Hành mà tranh giành, sau đó ta mang thai – đây là tin vui đầu tiên của đông cung.

Thái tử hiếm khi tới cung ta, dù sao cũng là lần đầu làm phụ thân. Dần dần, hắn thường xuyên đến hơn, trong tay hay cầm vài món đồ trẻ con. Hắn nói:

"Tuệ Tuệ, con của chúng ta, dù nhi tử hay nữ nhi, đều là bảo bối trong tim ta."

Ta mơ hồ nghĩ: cứ thế mà sống tiếp cũng không tệ.

Rồi ta sảy thai. Thái tử sai người thu dọn hết quần áo trẻ con ta thêu, cả những món đồ chơi hắn mua cũng mang đi. Hắn an ủi ta rằng sau này sẽ còn có con. Cánh tay của hắn ấm áp và vững vàng, nhưng lòng ta lại trĩu nặng.

Ta chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Là thái tử phi, không có ngoại tộc chống lưng, ngoài được ra thì ta còn có thể nói gì? Ta thậm chí chẳng thể báo thù cho đứa con chưa chào đời của mình.

Những ngày ta đóng cửa tĩnh dưỡng, Vương trắc phi – Vương Nhu – thỉnh thoảng đến thăm. Ban đầu là mấy thang thuốc bổ, sau là các đồ thêu. Rồi dần dần, hai chúng ta cũng có thể tâm sự cùng nhau.

Vài năm sau, đông cung lại đón thêm một nhóm người mới. Cũ mới tranh giành, đủ chuyện rối ren. Nhưng Trần Lạc Lạc vẫn ung dung như cũ, ở bên cạnh thái tử, địa vị không ai sánh được.

Vương Nhu đùa với ta:

"Phi tần như nước chảy, chỉ có Trần Lạc Lạc là như sắt đá."

Lúc ấy, mỗi người chúng ta đang cầm một cái móng giò gặm rất hăng.

"Nếu không có gì bất ngờ, chắc chúng ta phải hẹn nhau dưỡng già trong cung rồi." Vương Nhu vừa nhai miếng thịt to, vừa nói líu ríu.

"Tưởng gì, là hẹn nhau ăn móng giò mới đúng."

Ai mà ngờ hai đại mỹ nhân lại cùng mê món này chứ.

Đáng tiếc, mấy hôm sau, không biết Vương Nhu đã đắc tội gì với Trần Lạc Lạc đang mang thai, bị nàng ta bắt quỳ ngoài tuyết ba canh giờ. Khi ta hay tin chạy đến, Vương Nhu đã ngất lịm vì lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!