10.
Xe ngựa lộc cộc chậm rãi lăn bánh trên đường, ta chỉ lặng lẽ ngồi trong xe, khóe môi cong lên đầy mỉa mai nhìn Tây Nguyệt đang bận rộn trong xe.
Tiêu Yến Hành đã cho bọn họ uống thứ mê dược gì vậy, đúng là trung thành mù quáng!
Đêm đó sau khi nàng ta đánh ngất ta, đã cõng ta đi bộ suốt mấy dặm đường. Vì sợ bị người Bắc Địch phát hiện lần nữa, nàng vừa mang theo ta vừa trốn đông trốn tây, mãi đến mấy ngày sau mới thoát khỏi Bắc cảnh, liên lạc được với người mà Tiêu Yến Hành phái đến bảo vệ ở bên ngoài.
"Phu nhân, nô tỳ biết người không ưa nô tỳ. Nhưng Bệ hạ rất để tâm đến người, lát nữa vào cung, mong phu nhân tuyệt đối đừng đối nghịch với Bệ hạ." Nàng thấy từ lúc ta tỉnh dậy vẫn không chịu để ý đến nàng, chần chừ một hồi cuối cùng cũng mở lời.
"Ngay cả thê tử thần tử cũng muốn động đến, đúng là để tâm thật." Ta lạnh lùng châm chọc.
"Phu nhân, mấy ngày trước khi thoát khỏi Bắc cảnh, ta đã mất liên lạc với người của Bệ hạ. Họ đợi mấy ngày không thấy ta đến như đã hẹn, nghi ngờ chúng ta gặp chuyện chẳng lành. Họ lần theo dấu vết tìm thấy t.h. i t.h. ể Tây Phong, còn có dấu chân người Bắc Địch."
"Họ còn phát hiện dấu tích xe ngựa bị hỏng dưới vách núi, nghi rằng phu nhân đã gặp nạn."
Nàng ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái, rồi nói tiếp:
"Bệ hạ sau khi nhận được tin, lập tức thổ huyết, hiện giờ vẫn còn đang hôn mê. Dù phu nhân có vào cung, e rằng Bệ hạ nhất thời cũng không thể xuống giường gặp người."
Tưởng nói như vậy ta sẽ mềm lòng sao?
Ta chỉ mong hắn c.h.ế. t luôn trên giường cho rồi.
Bị giam lỏng trong cung thêm mấy ngày nữa, nghe nói Tiêu Yến Hành long thể bất an, đang nằm nghỉ dưỡng. Ta nghi ngờ hắn lên ngôi xong dùng thuốc quá nhiều nên bị hư thận. Hắn vốn chẳng phải kẻ si mê tình ái, sao chỉ mới thấy một bức thư mà đã không xuống nổi giường?
Không biết Cửu Tư và Cố Niệm Ninh bây giờ ra sao?
Hy vọng chiến sự chưa nổ ra, Tiêu Yến Hành cũng chưa kịp giở trò sau lưng.
Mấy ngày trong cung lại khiến ta hồi tưởng đến kiếp trước từng bị nhốt trong cung, lòng dần dần lắng xuống. Cùng lắm thì c.h.ế. t thêm lần nữa, để được cùng Cửu Tư bước qua cầu Nại Hà, cầu cho kiếp sau được đầu thai vào một gia đình bình thường, sống một đời yên bình thanh thản.
Điện Loan Long.
Xuyên qua từng lớp rèm vàng, nam nhân trên giường từ từ mở mắt.
"Cao Đức, bây giờ là năm nào rồi?" Vì thời gian hôn mê lâu dài, giọng nam nhân khàn khàn, nhưng lại mang theo một khí thế không giận mà uy.
Cung nữ đứng ngoài giường mừng rỡ không thể tả:
"Bệ hạ, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi."
"Hiện nay là năm Chính An thứ năm, à, Thẩm phu nhân đã được đưa vào cung mấy ngày rồi, bệ hạ xem…"
Chính An thứ năm. Tiêu Yến Hành đột nhiên thấp giọng cười khổ,
"Đoán chừng nàng ấy đã mắng ta không biết bao nhiêu lần trong lòng rồi."
"Thôi, đi theo ta gặp nàng đi."
Vâng, bệ hạ.
Bệ hạ đến!
"Chúng thần chúc mừng bệ hạ." Tiêu Yến Hành dáng vẻ cao ngạo bước vào từ ngoài điện, các cung nữ trong điện đều quỳ xuống, chỉ có ta ngồi trên giường, bất động.
Đều lui hết đi.
Tuân chỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!