9.
Mới đó ta đã ở Bắc Cương được ba năm rồi.
Những năm tháng sống ở Bắc Cương thật bình yên, ta suýt nữa quên đi tất cả phiền muộn. Người dân Bắc Cương chân thật, cảnh sắc nơi biên cương lại càng hùng vĩ và rộng lớn, khi ở giữa nơi này, lòng ta không tự chủ được mà trở nên rộng mở hơn.
Chuông báo tử vang lên từ trên thành, từng nhà treo cờ trắng, ta mới nhớ ra năm nay là ngày mà Tiêu Yến Hành lên ngôi.
Vậy là không còn nhiều thời gian trước khi Bắc Địch tấn công.
Ta đã khuyên Cửu Tư giao lại binh phù, cùng ta ẩn cư nơi núi rừng, nhưng sau khi thấy mấy lần tranh chấp giữa tộc mình và các tộc khác, thấy m.á. u đổ trên chiến trường, thấy lòng dân yêu mến Cửu Tư, ta đã giấu lời này trong lòng.
Bắc Cương cần chàng, Bắc Cương là trách nhiệm của chàng.
"Tuệ Tuệ, sao lại ngẩn người thế, ta phải đi luyện binh rồi, chiều về sẽ ở cùng nàng, đừng cảm thấy cô đơn nhé."
Cửu Tư cầm lấy kiếm thương từ trên tường, quay đầu mỉm cười với ta.
"Chàng nhớ cẩn thận, nhớ lời ta nói về giấc mơ đó!"
"Biết rồi! Bắc Địch chỉ là bọn cướp nhỏ, làm sao có thể lấy mạng ta, Tuệ Tuệ cứ yên tâm đi."
Ta lo lắng, hét lớn với bóng dáng hắn đang rời đi:
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, không chỉ có Bắc Địch!"
Những năm qua, sợ Tiêu Yến Hành âm mưu hại chàng, ta đã kể cho chàng nghe về cái c.h.ế. t ở kiếp trước của chàng, ngày ngày nhắc nhở chàng cẩn thận, nhưng chàng luôn tỏ ra không sợ gì cả, thật khiến người ta bất lực.
Ta lắc đầu chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên trước mắt tối sầm, rồi ngất đi.
"Phu nhân, người tỉnh rồi."
Ta mở mắt ngơ ngác, chỉ thấy mình đang ở trên xe ngựa, trước mắt là một nữ nhân xa lạ:
"Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?"
"Phu nhân, nô tì là Tây Nguyệt, người đánh xe ngoài kia là Tây Phong, được chủ nhân sai đến hầu hạ phu nhân, những ngày này uỷ khuất cho phu nhân rồi."
Ta nheo mắt, đây là ám vệ hoàng gia:
"Ngươi là người của Tiêu Yến Hành? Tại sao hắn lại bắt cóc ta?"
Tây Nguyệt khẽ cười:
"Nô tì được lệnh bảo vệ phu nhân, những chuyện khác nô tì không biết, khi phu nhân gặp được bệ hạ thì sẽ rõ."
"Biết là phu nhân không vui, trước khi đi bệ hạ đặc biệt dặn dò, bảo phu nhân nghĩ đến gia đình ở kinh thành."
Vô sỉ!
Tuy tức giận, nhưng ta cũng biết mình khó mà thoát khỏi tay nàng ta, ta không nhìn nàng ta nữa, chỉ nhắm mắt lại. Nhìn từ ngoài vào, tưởng như ta đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhưng thực ra trong lòng đang tính kế để thoát thân.
Sao Tiêu Yến Hành bắt cóc ta?
Hắn muốn lấy ta làm con tin để thừa cơ g.i.ế. c c.h.ế. t Cửu Tư sao?
Hay là Bắc Cương sắp khai chiến, hắn nhân loạn mà mưu sát Cửu Tư, kế hoạch đã được bày ra từ trước. Lần này bắt cóc ta… chỉ đơn giản là vì nghĩ rằng Cửu Tư sắp chết?
Dù là khả năng nào thì cũng đều cực kỳ bất lợi cho Cửu Tư, lòng ta trĩu nặng như rơi xuống đáy vực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!