Chương 13: (Vô Đề)

7.

Xuân qua thu đến, ta và Cửu Tư đã thành thân tròn một năm.

Nghĩ đến kết cục kiếp trước của chàng, lòng ta lại bắt đầu lo lắng.

Làm sao mới có thể khiến Thẩm gia không bị Tiêu Yến Hành nghi kỵ đây?

Nếu mọi chuyện vẫn theo quỹ đạo kiếp trước, thì Tiêu Yến Hành còn ba năm nữa sẽ đăng cơ, mà Cửu Tư… chỉ còn bốn năm để sống.

Nhưng… kiếp này nhất định sẽ giống kiếp trước sao?

Tháng trước, Tiêu Yến Hành vừa mới cưới thê. Ta vốn tưởng đó sẽ là Cố Niệm Ninh — dù sao thì ở kiếp trước, thánh chỉ cũng đã ban tỷ ấy làm Thái tử phi. Nhưng kiếp này, Thái tử phi lại là Trần Lạc Lạc!

Rõ ràng kiếp trước nàng ta chỉ là trắc phi mà thôi.

Nếu điều này có thể thay đổi… thì kết cục của Cửu Tư, liệu cũng có thể đổi thay không?

"Phu nhân, yến tiệc ở Đông cung sắp đến giờ rồi, chúng ta có nên xuất phát không ạ?"

Ta bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, rồi đứng dậy rời phủ.

Hôm nay Trần Lạc Lạc lấy danh nghĩa Thái tử phi mở tiệc chiêu đãi.

Là thiếu phu nhân của Thẩm gia, dù trong lòng có trăm ngàn bất mãn với nàng ta, ta cũng chỉ có thể cắn răng mà đi.

Kiếp trước nàng ta khiến ta mất con, mất bằng hữu, cuối cùng cũng bị Tiêu Yến Hành ban cho chén rượu độc mà kết thúc đời mình.

Kiếp này, chỉ mong không còn bất kỳ vướng mắc nào với nàng ta nữa.

"Xem ra Thái tử và Thái tử phi ân ái mặn nồng, ta thấy Thái tử phi tỷ tỷ hôm nay tinh thần phơi phới hơn hẳn đấy."

"Phải đó, trong số chúng ta, Thái tử phi là người gả vào nơi cao quý nhất, ai nấy đều hâm mộ lắm cơ!"

Vừa ngồi xuống đã nghe tràn tai những lời tâng bốc.

Ta chỉ cúi đầu uống trà, không đáp lời.

Tính theo thời gian, bằng hữu duy nhất của ta ở Đông cung kiếp trước — Vương Nhu — hẳn vẫn chưa nhập cung.

Nếu hôm nay gặp được nàng ấy, ta nhất định sẽ khuyên vài câu, chỉ mong nàng đừng bước vào hố lửa này.

Kiếp trước nàng ấy bị Trần Lạc Lạc hại thê thảm, rõ ràng trong lòng đã có người mình yêu, sao lại phải c.h.ế. t oan uổng nơi cung cấm chứ.

Đang nghĩ, ta ngẩng đầu nhìn quanh, không thấy bóng Vương Nhu đâu, ngược lại lại bắt gặp ánh mắt của Cố Niệm Ninh.

Tỷ ấy hừ lạnh một tiếng, không thèm ngẩng đầu đã bước về phía bàn khác.

Một phu nhân khác thấy dáng vẻ kiêu ngạo của tỷ ấy, chợt nhớ đến tin đồn giữa tỷ ấy và Thái tử, bèn che khăn cười khẽ nói:

"Vừa rồi nhìn thấy Cố tiểu thư, lại nhớ đến ngày xưa có người nói nàng ta và Thái tử tình sâu nghĩa nặng, nhưng giờ nhìn lại, sao có thể so với Thái tử phi được chứ."

"Chẳng qua Thái tử nể mặt phụ thân nàng ta nên mới chiếu cố đôi chút, nào có chuyện tình sâu tình cạn gì." Trần Lạc Lạc thu lại nụ cười. Phu nhân kia thấy mình nịnh hót nhầm người, cũng không dám nói thêm câu nào.

Tiệc rượu được một nửa, ta ngồi thấy có chút buồn chán, liền kiếm đại một cái cớ ra ngoài hóng gió.

"Đợi Cố đại tiểu thư vào trong phòng rồi, ta sẽ đi gọi ngươi. Nàng bị trúng mê dược, hôn mê không tỉnh, dù thế nào cũng là mặc cho ngươi lộng hành. Thái tử phi nương nương dùng ngươi là coi trọng ngươi đấy.

Nếu làm tốt, đảm bảo cho ngươi có ông bố vợ là thượng thư, còn nếu làm không xong, thì phải tự biết mà cân nhắc cái đầu mình đấy.Việc này… cả nhà nô tài đều vì Thái tử phi mà bán mạng, nô tài nhất định hoàn thành nhiệm vụ, xin cô nương yên tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!