Chương 12: (Vô Đề)

5.

Tiếng pháo vang rền, tiếng trống dội khắp kinh thành.

Ngô lão phu nhân tự tay phủ khăn voan đỏ cho ta, mỉm cười kéo tay hai chúng ta lại với nhau:

"Đi đi, các con. Cửu Tư là một đứa trẻ tốt, nghĩa mẫu chúc các con phu thê hòa thuận, bên nhau đến bạc đầu."

Đầu ngón tay lạnh lẽo bất ngờ chạm vào lòng bàn tay ấm áp, ta không kìm được mà khẽ rụt lại. Giữa lúc còn do dự, bàn tay lớn ấy lập tức bao trọn lấy tay ta, siết chặt đầy vững chãi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Đừng sợ, ta ở đây.

Giọng thiếu niên trầm ấm truyền đến bên tai, khiến ta lập tức thấy yên lòng hơn nhiều.

Khi kiệu hoa dừng lại trước Thẩm phủ, ta bỗng có cảm giác hư ảo—liệu tất cả có thật không, hay chỉ là một giấc mơ?

Kiếp trước mong ngóng hơn mười năm, vậy mà kiếp này lại thành sự thật dễ dàng như vậy.

Không biết Cửu Tư đã thuyết phục phụ mẫu của chàng thế nào, chỉ biết từ ngày trở về sau chuyến lên núi, chưa đầy vài tháng, hôn sự giữa ta và Cửu Tư đã được đưa ra bàn tính.

Nhất bái thiên địa…

Ta và Cửu Tư chậm rãi quỳ lạy về phía trời cao.

Nhị bái cao đường…

Phía trên đại đường, phu thê Thẩm tướng quân nghiêm trang ngồi ngay ngắn, ta và Cửu Tư cùng nhau cúi đầu lạy tạ.

Phu thê giao bái…

Qua khe hở của khăn voan đỏ, ta thấy chàng cúi người với nụ cười rạng rỡ.

"Lễ thành… Đưa vào động phòng…"

Khi tiếng bước chân vang lên thì đã là nửa đêm. Vốn dĩ ta không thấy hồi hộp, vậy mà nghe tiếng chân bước trên sàn gỗ vang lên tạch tạch, tim ta bỗng chốc rối loạn.

Khắp phòng ánh lên một màu đỏ rực, chỉ nghe tiếng bước chân dừng lại.

Cán cân nâng khăn voan đỏ của ta lên, ta ngẩng đầu liền trông thấy Thẩm Cửu Tư mặc một thân hỷ phục đỏ tươi, đôi mắt đầy vẻ ngang tàng, mỉm cười nhìn ta:

"Tuệ Tuệ, ta đến cưới nàng đây."

Chỉ một cái cong mắt, ta suýt nữa rơi lệ.

Cảnh này giống hệt giấc mộng khi ta c.h.ế. t đi, khi ấy chàng cũng mặc một thân đỏ rực, cười nói muốn cưới ta về nhà.

Ta đã mong chờ lễ thành hôn này suốt mười hai năm, hôm nay cuối cùng cũng trở thành sự thật, nhưng ta lại cảm thấy không chân thực chút nào.

"Thẩm Cửu Tư, đây không phải là mơ đúng không? Chàng thật sự đến cưới ta sao?"

Ta lẩm bẩm, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mộng.

"Ngốc ạ, chuyện này còn giả được sao? Nàng đã cùng ta bái thiên địa, giờ có muốn hối hận cũng muộn rồi. Ngày đại hỷ sao lại khóc như thế? Nàng nên vui vẻ mới phải. Nàng yên tâm, từ nay về sau ta nhất định sẽ không phụ nàng."

Tối nay Thẩm Cửu Tư kiên nhẫn đến lạ thường, cũng dịu dàng vô cùng.

Chàng ôm ta vào lòng, thì thầm bên tai. Trên bàn là đôi nến đỏ chập chờn, giường trải đầy chà là đỏ, chàng khẽ hôn ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!