Chương 1: (Vô Đề)

1.

Ta là Cố Tuệ Ninh. Phụ thân của ta là Lễ Bộ Thượng Thư, ta là thứ nữ, trên ta có một đích huynh và đích tỷ, dưới còn có một thứ đệ.

Phụ thân và đích mẫu tình thâm nghĩa trọng, nhưng không thể làm trái uy nghiêm của tổ mẫu, nên mới cưới nương của ta làm thiếp, từ đó mới có ta và đệ đệ. Nói cho đúng, ta nên cảm tạ tổ mẫu, vì không có bà, có lẽ ta đã không được sinh ra trên đời này.

Từ khi ta và đệ đệ ra đời, phụ thân có lẽ cảm thấy đã hoàn thành nghĩa vụ, liền một lòng một dạ sống bên đích mẫu, ta rất hiếm khi được gặp phụ thân. Hồi nhỏ, ta thích nhất là tựa vào cửa hoa viên chờ đợi, vì phụ thân thường dắt ca ca và tỷ tỷ đi ngang qua.

Mỗi lần thấy ta, phụ thân đều nở nụ cười hiền từ:

"Tuệ Tuệ lại đến xem hoa à." Rồi ông sẽ cho ta một miếng bánh mã đề vốn mua cho tỷ tỷ.

Đó là lúc ta hạnh phúc nhất.

Sau đó, nương mất, ta không bao giờ đến hoa viên nữa.

Nương luôn buồn bã, một đêm nọ bà đột nhiên nắm tay ta dặn dò sau này phải chăm sóc đệ đệ cho tốt, rồi bà trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay ta. Ta sợ hãi vô cùng, muốn đi tìm phụ thân, nhưng đích mẫu ngủ rất nông, ban đêm dễ bị đánh thức, phụ thân chắc chắn đang ở cùng bà ấy.

Ta còn nhớ rõ một đêm nọ có một tiểu tư say rượu làm ồn, đánh thức đích mẫu, ánh mắt phụ thân nhìn hắn khiến người ta lạnh cả sống lưng. Ta không dám gây rắc rối.

Thế là ta ôm nương suốt một đêm, mở mắt nhìn thân thể bà dần trở nên lạnh giá.

Trời sáng, một ma ma bước vào phục vụ thấy cảnh tượng đó liền hoảng hốt chạy đi báo với phụ thân.

Phụ thân vội vàng đến, lúc ấy ta vừa đói vừa buồn ngủ, chỉ nhớ có một vòng tay rộng lớn ôm lấy ta, tiếc là phụ thân chưa từng liếc nhìn nương lấy một lần.

Khi ta tỉnh lại lần nữa, nương đã được chôn cất, đệ đệ co ro ngồi nơi góc tường.

"Tỷ tỷ, nương đi rồi, sau này chúng ta không còn người thân nữa."

Thấy ta tỉnh, đệ đệ liền chạy nhào lên giường chui vào lòng ta, mắt hắn đỏ hoe, rõ ràng vừa mới khóc xong.

"Không đâu, Linh Nhi vẫn còn phụ thân mà."

Ta nhẹ giọng an ủi.

"Đó không phải phụ thân của đệ, họ mới là một nhà, đệ chỉ còn tỷ tỷ thôi!" Đứa bé nhỏ bé ấy thốt ra những lời oán hận khiến ta c.h.ế. t lặng, cuối cùng cũng không phản bác.

Ngay cả một đứa trẻ cũng nhìn ra được sự thật, thì còn cần tự lừa mình đến bao giờ nữa.

2.

Dù nương đã mất, trong phủ vẫn chưa từng để ta và Linh An thiếu thốn. Ta cùng tỷ tỷ đích xuất – Cố Niệm Ninh – học nữ hồng dưới sự hướng dẫn của ma ma, còn Linh An cũng vào trường học. Mỗi tháng đệ đệ đều gửi thư về một lần, trong thư luôn kèm vài món đồ nhỏ.

Ta xem thư xong đều cẩn thận cất chúng vào hộp gỗ, dù sao Linh An cũng là người duy nhất mà ta còn quan tâm trong phủ này.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế, cuộc sống cũng coi như tạm ổn.

Nhưng rồi hoàng gia bất ngờ ban chiếu chỉ, sắc phong Cố Niệm Ninh làm Thái tử phi.

Cố Niệm Ninh từ nhỏ đã được phụ thân và đích mẫu nâng niu như trân bảo. Nàng không giống ta, luôn phải nhún nhường, cẩn trọng, sống khép mình. Nàng là mặt trời của kinh thành, kiêu ngạo và rực rỡ.

Phụ thân là Thượng thư, cữu cữu là Đại tướng quân, nàng chính là thiên kim danh môn xứng đáng nhất chốn kinh thành.

Khi đó, Tiêu Yến Hành vẫn còn là Thái tử.

Hắn cùng tỷ tỷ và Thẩm Cửu Tư là bộ ba nổi danh kinh thành.

Trừ gian diệt ác, bênh vực kẻ yếu, trọng nghĩa khí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!