Mẹ nói: "Con có biết không, gia đình họ Thẩm rất có thế lực, họ nắm quyền lực trong cả giới chính trị và kinh doanh, hơn nữa Thẩm Trì Dạ lại là con trai duy nhất. Con phải tích phước bao nhiêu đời mới khiến nó để mắt đến con, sao không nhanh chóng nắm lấy cơ hội mà trói chặt nó?"
Thấy tôi im lặng, bà tỏ vẻ không hài lòng:
"Mẹ nghe nói con đã chọn váy cưới, mua nhẫn để ép cưới rồi, sao giờ lại trốn vào đây mà giận dỗi? Bị đả kích chút xíu mà đã bỏ cuộc thì con làm được gì?
"Nghe mẹ đi, đừng hành xử bồng bột, thiếu gia nhà giàu có mấy ai muốn yên bề gia thất khi còn trẻ đâu? Hôn nhân là một cuộc giao dịch, chỉ cần nó chịu ký vào hợp đồng..."
Tôi đột nhiên ngắt lời bà: "Vậy lúc trước mẹ giúp Lục Hinh, cũng coi con như một món hàng sao?"
Mẹ sững người.
Ngay sau đó, vẻ bối rối chuyển thành tức giận:
"Lâm Tuệ, con nói chuyện với mẹ thế đấy à? Lúc nào mẹ coi con là món hàng?"
Tôi khẽ cười.
"Khi Lục Hinh bắt nạt con, mẹ lựa chọn giả điếc làm ngơ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Khi con thu thập bằng chứng để báo cáo với nhà trường về hành vi của Lục Hinh, mẹ lén lút hủy nó đi.
"Từ lúc đó, con đã xác định rằng mình không còn mẹ nữa."
Mẹ như bị đ.â. m một nhát, người bà khụy xuống, run rẩy chỉ vào tôi:
"Mẹ làm vậy là vì con! Nếu con tố cáo Lục Hinh, làm sao mẹ con mình còn đứng vững trong nhà họ Lục?
"Mẹ tìm đủ mọi cách kiếm tiền chẳng phải vì con sao?"
Tôi bình tĩnh đáp: "Con không cần tiền của mẹ. Người con yêu đã c.h.ế. t rồi, con cần tiền để làm gì?"
Có lẽ mẹ đã khóc.
Bà đã già, tôi là người duy nhất còn lại trên đời có cùng huyết thống với bà, nhưng tôi từ chối tha thứ.
Tôi vào phòng trong, đóng cửa lại, ôm chặt chú thỏ nhỏ mà Giang Trì đã tặng.
Chỉ có anh là luôn kiên định đứng về phía tôi.
Vì vậy, ngoài anh ra, tôi không cần ai cả.
Mẹ đứng bên ngoài rất lâu, cuối cùng bà rời đi.
Trước khi đi, bà để lại cho tôi một món quà.
"Ban đầu mẹ định để dành món này, để nếu một ngày Lục Kiến Triết muốn bỏ mẹ, mẹ có cái để ép ông ta chia cho mẹ thêm chút tài sản.
"Bây giờ nghĩ lại, thôi thì chia thêm cũng chẳng có ai thừa kế, mẹ để lại món này cho con."
Sau khi bà đi, tôi mở cửa ra, và khi nhìn thấy món quà bà để lại, toàn thân tôi run rẩy.
Đó là một chuỗi hạt gỗ đàn hương lâu năm và một chiếc USB.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!