Trong buổi diễn văn nghệ, có người dùng bút laser chiếu thẳng vào mắt tôi.
Tôi nói bất kỳ điều gì cũng sẽ bị ghi lại, rồi đăng lên diễn đàn trường và bị phóng đại, xuyên tạc.
Dần dần, tôi không dám nói chuyện, né tránh mọi người, mỗi ngày chỉ âm thầm đến trường rồi lặng lẽ về.
Giang Trì xuất hiện vào lúc ấy.
Anh ấy lôi tên con trai dùng bút laser chĩa vào mắt tôi ra khỏi hàng ghế khán giả, đ.ấ. m thẳng vào sống mũi đối phương.
Nhiều người lao vào ngăn anh ấy lại, và đám bạn của tên kia thừa cơ lao vào đánh Giang Trì.
Gương mặt Giang Trì nhanh chóng đổ máu, nhưng dường như anh không hề bận tâm.
Chỉ thấy Giang Trì ghì chặt kẻ đầu têu xuống đất, bình tĩnh đ.ấ. m liên tục, từng cú, từng cú.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh vừa điềm tĩnh vừa tập trung, giống như lúc anh tham dự cuộc thi quốc tế.....
Sự việc làm lớn đến mức, bố của cậu con trai kia là phó tổng của một tập đoàn, đã kéo người đến tìm hiệu trưởng để đòi công lý.
Vì thế, Giang Trì bị tước học bổng quốc gia và các quyền lợi danh dự, lần đầu tiên từ khi đi học, anh nhận một hình phạt.
Khi Giang Trì cuối cùng bước ra từ phòng hiệu trưởng, nhiều người đã đến hỏi han anh.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Các cô gái vây quanh anh, trong đó có cả Lục Hinh.
Cô cầm khăn giấy, giọng nghẹn ngào: "Giang Trì, vết thương trên mặt cậu đang chảy máu, nhìn mà thấy đau lòng..."
Giang Trì đẩy cô ra, bước về phía tôi.
Tôi cúi đầu không dám nhìn anh, xoay người định bỏ đi.
Vì lo lắng những lời đàm tiếu sẽ ảnh hưởng đến anh, tôi đã lâu không dám nói chuyện với Giang Trì.
Bỗng nhiên, cổ tay tôi bị một bàn tay kéo lại.
"Trốn tôi nữa hả, cô nhóc thanh mai?"
Giọng Giang Trì trầm trầm, nghe như có chút tủi thân.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy vết thương trên mặt anh, nước mắt lập tức trào ra.
"Đừng khóc, đừng khóc, không đau đâu." Anh mỉm cười dịu dàng, "Vết thương nhỏ này đổi lấy việc em cuối cùng cũng chịu để ý đến anh, anh không thiệt."
08
"Những bài đăng trên diễn đàn, đều là do cô đăng đúng không?"
Trong phòng KTV, tôi nhìn Lục Hinh, sau đó chuyển ánh mắt sang Phùng Hàng.
"Cả cậu nữa, chiếu bút laser vào mắt người khác thì vui à? Nếu không ai ngăn lại, tôi đã bị mù từ lâu rồi.
"Nếu phải xin lỗi, chẳng phải các người nên là người xin lỗi tôi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!