Chương 46: Thân thế. "Tạ Thanh Yến, ngươi muốn chết thay nàng ta?"

Tạ Thanh Yến đứng sững trước điện Khải Vân.

Lửa cháy ngút trời, bao trùm cả tòa điện Khải Vân, rọi vào tận sâu trong đôi đồng tử đen láy của hắn, như thể muốn thiêu rụi cả màn đêm đặc quánh này.

Giữa làn khói đặc cuồn cuộn, các cung nhân cúi người, vội vã chạy qua chạy lại.

Từng thùng, từng thùng nước giếng được xe ngựa chở tới.

Đổng Kỳ Thương muộn hơn vài giây, lúc này mới dừng lại phía sau Tạ Thanh Yến. Hắn bất an nhìn bóng người của người đó.

"Công tử, nếu theo lời Liên Kiều nói, Thích Bạch Thương chắc là..."

"---"

Đôi đồng tử đen láy của Tạ Thanh Yến run lên.

Như thể vừa tỉnh lại từ ngọn lửa cháy rực đỏ, khiến hắn không phân biệt được hiện thực và ác mộng.

Hắn tiến lên, giữ chặt một cung nhân, lấy cái chậu gỗ trong tay đối phương.

Cung nhân ngẩng đầu sững sờ, rồi kinh hãi nói: "Tạ Công, việc nặng như thế này sao dám phiền ngài tự mình---"

Lời vừa nói được một nửa.

Một chậu nước đó đã bị Tạ Thanh Yến đổ hết lên người mình.

Cung nhân: "!?"

Đổng Kỳ Thương phản ứng lại, vội vàng ngăn cản: "Công tử! Không thể!"

Chậu gỗ bị ném xuống đất, Tạ Thanh Yến không hề để ý, lấy tay áo che mũi, lao vào trong ngọn lửa lớn của điện Khải Vân.

Nước giếng cuối thu lạnh buốt đến tận xương, nhưng cũng không thể nào dập tắt được ngọn lửa bỏng rát, ngột ngạt trong lồng ngực hắn suốt mấy ngàn ngày đêm qua.

Ngọn lửa mười lăm năm trước, cuối cùng cũng từ trong ác mộng của Tạ Thanh Yến bùng lên, một lần nữa nuốt chửng hắn.

Giây lát sau.

"Bệ hạ đến---"

Giọng hát xướng thánh thót của thái giám, vang vọng trên bầu trời điện Khải Vân đang rực sáng như pháo hoa.

Đúng vào âm cuối cùng, do Tạ Sách dẫn đầu, hoàng thất và các quan lớn trong triều cùng gia quyến đều đã đến ngoài điện.

Nhìn trận lửa lớn này, cùng với bóng dáng im lặng không nói của hoàng đế đứng phía trước nhất, các quan viên gia quyến nhất thời hoảng loạn, nhưng lại không dám lớn tiếng, chỉ có thể hạ giọng giữa những cung nhân đang lui tới phân loạn.

"Bệ hạ, lửa cháy dữ dội, tuyệt đối không thể đến gần nữa!"

Thái giám hầu cận thấy Tạ Sách không tự chủ được mà tiến lên trước, vội vàng vòng ra ngăn cản. Chỉ là vừa quay người lại, hắn đã đối diện với đôi mắt đỏ rực như muốn giết người của Tạ Sách.

"Ngươi dám cản trẫm?"

"... Nô không dám."

Hai chân mềm nhũn, vị đại thái giám hầu cận "bụp" một tiếng quỳ xuống bên chân Tạ Sách, mặt già giàn giụa nước mắt.

"Dù là vì quốc gia Đại Dận, ngài cũng phải bảo trọng long thể ạ, bệ hạ!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!