"Cô nương cẩn thận!"
Hai bàn khách trong quán trà bất ngờ vùng dậy gây hấn, vừa nhìn đã biết là người luyện võ. Tên cầm đầu chỉ hai bước đã nhảy lên bàn, mượn lực bật lên, như hổ vồ bổ xuống.
Ánh đao trắng loá chém thẳng về phía Liên Kiều đang che chắn trước mặt Thích Bạch Thương.
Thấy tình thế nguy cấp, Thích Bạch Thương vừa kéo Liên Kiều định tránh thì đã bị thiếu niên bên cạnh kéo giật ra sau lưng.
"Keng!"
Một tiếng binh khí va chạm giòn vang.
Thích Bạch Thương đứng vững lại, lòng còn chưa hết bàng hoàng, vội nhìn lại.
Chỉ thấy cách trước người Liên Kiều vài thước, một cây đao bổ củi đã chặn ngay trên đầu nàng.
"Bốp!" Gã đại hán cầm đao bổ củi tung một cước vào ngực, đá văng tên mặt sẹo bay ngược trở lại.
Mà người rút đao tương trợ không phải ai khác, chính là đám người vừa ngồi ở bàn bên cạnh, lớn tiếng bàn tán về đại điển tấn phong của Tạ Thanh Yến ở kinh thành.
Tên cầm đầu của đám người gây rối vừa xông lên đã bị đá văng trở lại, hiển nhiên khiến bọn chúng sững sờ, khí thế cũng bị chặn lại phần nào.
Kẻ đỡ lấy tên mặt sẹo dè chừng gằn giọng: "Muốn sống thì đừng xen vào việc của người khác!"
"Ồ? Thật khéo."
Người nọ vác đao bổ củi lên vai, cười khà khà: "Các huynh đệ ta lại thích lo chuyện bao đồng, phải không nào?"
Dứt lời, mấy người ở bàn bên cạnh hắn cũng đồng loạt đứng dậy, từ dưới bàn hoặc bên ghế rút ra hung khí của mình.
Rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước.
Hai bên trừng mắt nhìn nhau, một tên trong đám ác nhân hô lên một tiếng, ngay sau đó hai nhóm người liền ầm ầm lao vào, hỗn chiến.
Thích Bạch Thương, nhân vật chính của vụ việc, ngược lại bị bỏ lại phía sau cùng. Ngay lúc nàng còn đang có chút ngẩn ngơ, một người trong đám ở bàn bên cạnh đã thoát khỏi cuộc hỗn chiến, chạy tới vẫy tay gọi họ.
"Vị này hẳn là Thích cô nương từ Thượng Kinh tới?" Người nọ lập tức nhìn về phía Thích Bạch Thương đang đội nón có rèm che, "Bọn chúng còn có viện binh, ba vị mau theo ta."
Liên Kiều mặt mày đã sợ đến trắng bệch, vội kéo Thích Bạch Thương định đuổi theo.
Thiếu niên cản lại, nhíu mày nói nhỏ: "Chưa rõ là địch hay bạn."
Người nọ sốt ruột, quay đầu định giải thích.
"Nếu là địch, chúng chẳng cần phải làm chuyện thừa thãi. Nếu họ không cứu, chúng ta cũng khó thoát khỏi kiếp nạn."
Thích Bạch Thương nói xong, chủ động đi theo.
Liên Kiều vội vàng bám sát.
Thiếu niên khựng lại một chút, nhanh chân đến bên gốc cây cởi dây cương, hắn tháo bọc hành lý trên lưng ngựa xuống, vỗ vào mông ngựa, thả cả ba con chạy đi.
Lúc này hắn mới quay đầu, nhanh chóng đi theo vào khu rừng ven đường.
Bốn người họ luồn lách trong rừng, mãi đến khi đi sâu vào trong núi rồi lại ra khỏi một cánh rừng khác, dừng lại bên bờ một con suối hoang, người dẫn đầu mới dừng bước.
"Không được, không được rồi..."
Liên Kiều thở hổn hển, gục xuống một tảng đá bên bờ suối, xua tay: "Ta thật sự chạy không nổi nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!