Một gia nhân nho nhỏ của Lang Viên, đương nhiên là không thể ngăn được vị Chinh Dương Công chúa từ nhỏ đã được nuông chiều, quen thói đi lại tự do ngay cả trong hoàng cung.
Giọng nói kiêu căng ngoài cửa phòng, rất nhanh đã theo tiếng "rầm" lớn khi cửa bị đẩy tung ra mà xộc thẳng vào.
Từ cửa ngoài lầu các, đi qua một bức bình phong và rèm châu mới đến gian trong ấm áp có đặt giường.
Mà trên giường, Tạ Thanh Yến tóc dài buông xõa, y phục hờ hững nửa mở, nhìn qua thì như đang bị Thích Bạch Thương đè dưới thân, nhưng tay trái lại nắm chặt cổ tay nàng, khiến nàng không thể lùi ra nửa phân.
"Thanh Yến ca ca?"
Tiếng bước chân của Chinh Dương Công chúa đã qua cửa ngoài, ngày một gần hơn.
Qua ánh mắt liếc vội của Thích Bạch Thương, nàng thậm chí còn thoáng thấy được vạt váy của công chúa đã lộ ra sau bức bình phong.
Nếu để Chinh Dương Công chúa thấy cảnh này…
Chẳng những hậu họa vô cùng, mà một khi tin đồn lan ra, dẫu nàng có trăm cái miệng cũng không thể giải thích cho rõ ràng được!
Vào khoảnh khắc cuối cùng, cảm xúc của Thích Bạch Thương dâng lên tột độ, đuôi mắt cũng đã ửng hồng. Nàng cắn môi, dồn giọng thành một đường thẳng, tức giận đến cực điểm mà trừng mắt nhìn Tạ Thanh Yến bên dưới.
"Tạ Lang…!"
Hàng mi Tạ Thanh Yến run lên, kéo theo đó, những đường gân trên chiếc cổ thon dài trắng lạnh của hắn bỗng dưng căng cứng, yết hầu trượt lên xuống, lồng ngực cũng phập phồng dữ dội.
Khoảnh khắc ấy tựa như ảo giác, Thích Bạch Thương lại có cảm giác hắn dường như đang cười.
Cũng ngay lúc đó, tay hắn vòng qua thành giường bên cạnh hai người, không biết đã khởi động cơ quan gì mà thành giường đột ngột mở ra một ngăn tối. Trường kiếm ra khỏi vỏ, hắn một tay phản cầm lấy kiếm, mũi kiếm xoay nhẹ, khều một cái vào chiếc móc vàng đang treo nửa tấm rèm ở cuối giường.
Xoạt.
Theo tiếng móc vàng tách ra, nửa tấm rèm còn lại lặng lẽ buông xuống, che khuất hoàn toàn bóng dáng hai người vào bên trong.
Cùng lúc đó, đôi hài gấm khảm châu của Chinh Dương Công chúa cũng vừa bước qua bức bình phong.
"Thanh Yến ca ca! Sao huynh không trả lời muội?"
Tiếng rèm châu va vào nhau lanh lảnh, giọng nói của Chinh Dương đã ở ngay ngoài rèm giường, tiến vào gian trong.
"…"
Thích Bạch Thương lúc này mới từ từ thở ra hơi thở mà nàng gần như đã nín lặng.
Mà bên dưới nàng, Tạ Thanh Yến khẽ nhướng hàng mi dài, nhìn nàng với vẻ ôn văn nhã nhặn, yếu đuối vô hại.
Thích Bạch Thương: "…"
Mỹ nam bệnh tật ư? Rõ ràng là khoác lớp da mỹ nam, nhưng thực chất lại là sói lang mãnh thú ăn thịt người không nhả xương!
"Thanh Yến ca ca!"
Ngoài rèm, Chinh Dương tức đến giậm chân.
Tạ Thanh Yến khẽ nhíu mày, đôi mắt đen ánh lên vẻ lạnh lùng, hàng mi dài cụp xuống. Hắn đặt thanh kiếm lại vào ngăn tối, khàn giọng đáp lại một cách xa cách: "Ta nghe thấy rồi."
Thích Bạch Thương liếc mắt nhìn, thấy thanh trường kiếm mang hàn quang chết người kia đã được cất giấu lại vào ngăn tối ở thành giường, không để lại dấu vết.
Nàng thu ánh mắt lại, nhìn người dưới thân, môi khẽ mấp máy.
"Chẳng lẽ Tạ hầu có thói quen giết người trong mộng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!