Thi Đại còn chưa kịp trả lời.
Trước khi nàng lên tiếng, đã có hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Thẩm Lưu Sương:
Hửm?
Mạnh Kha:
Ơ?
Không ổn.
Thẩm Lưu Sương híp mắt theo bản năng.
Nàng ta không thân với Giang Bạch Nghiễn, nhưng ít nhiều cũng hiểu tính tình người này, trông thì điển trai thanh nhã, thực chất rất kỳ lạ.
Người ta thường nói kiếm ý tùy tâm, kiếm khí của Giang Bạch Nghiễn lạnh lùng hung bạo, không giống người lương thiện.
Chàng chưa từng đưa ra lời mời thế kia với người khác.
Vì sao Giang Bạch Nghiễn lại đột ngột thay đổi thái độ?
Nếu đây là tiểu thuyết linh dị bí ẩn, chắc chắn chàng mang ý xấu, âm thầm lên kế hoạch mờ ám nào đó, sở dĩ tiếp cận Thi Đại...
Dừng lại.
Thẩm Lưu Sương ngẫm nghĩ, muội muội nàng ta tốt như vậy, được người ta để ý cũng là lẽ đương nhiên.
Nếu lời đề nghị của Giang Bạch Nghiễn là thật lòng, không có bất kỳ mục đích nào khác, chẳng phải là...
Tâm thần dao động, ánh mắt Thẩm Lưu Sương bỗng sắc bén.
"Dạy Đại Đại luyện kiếm?"
Mạnh Kha cười:
"Ta sợ con nhóc này không chịu khổ được."
Thi Đại: ...
Xin đừng một câu trúng phóc như thế mà.
"Trước đây bảo con bé tập đao pháp một khoảng thời gian."
Mạnh Kha nói:
"Đao kiếm quá khổ quá mệt, Đại Đại kiên trì được... để ta nhớ lại xem, chưa đến nửa tháng."
Thi Đại lục lọi trong đầu một lượt, nhớ đến đoạn ký ức đó.
Thi Kính Thừa là cao thủ dùng đao, nguyên chủ thường thấy cha ruột ung dung vung đao diệt ma, hiển nhiên đã từng có niềm mong mỏi với đao pháp.
Nhưng cũng như Mạnh Kha đã nói, quá trình quá khổ quá mệt, chỉ mới bảy ngày, tay nàng nổi đầy bọt nước.
Thi Đại rất tự biết mình mà nghĩ, nếu đổi lại là nàng cũng khó lòng kiên trì.
Giang Bạch Nghiễm hiếm khi chủ động đề nghị, bằng lòng dạy Thi Đại kiếm pháp, như bạn học nhất khối đến dạy kèm miễn phí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!