Chương 25: (Vô Đề)

Cốt truyện vô cùng hỗn loạn, nhưng logic lại cực kỳ mượt mà.

Vốn tưởng là

"Nhiệm vụ bất khả thi" ly kỳ mất hồn giữa quan phủ và tà ma, không ngờ lại trở thành Bố đi đâu thế càng khó bề phân biệt.

Nam nữ già trẻ khắp phố phường đều không khép được miệng, Liễu Như Thường lặng lẽ nhặt tiểu thuyết ngược luyến dưới đất lên, Thi Vân Thanh chìm vào nỗi hoang mang ngắn ngủi.

Cậu chỉ là đứa trẻ mới mười ba tuổi, từ bầy sói đến với con người chưa được một năm, trong cái đầu nho nhỏ, bị ép phải chứa quá nhiều niềm vui nỗi buồn không hợp độ tuổi.

Đây là tra án sao?

Đây là Trấn Ách Ti hả? Đây... là nằm vùng trong truyền thuyết ư?

Giang Bạch Nghiễn yên lặng đứng giữa nhóm người, rèm mi như lông vũ đen tuyền phủ xuống bóng râm, môi mỏng mím chặt.

Vì đã quen sát phạt, những gì xảy ra lúc này khiến chàng không thể hiểu được, trong nhận thức của Giang Bạch Nghiễn, giờ phút này hẳn phải xảy ra một trận huyết chiến không chết không thôi.

Kết quả lại bị vài ba câu của Thi Đại, như một nét bút nhẹ nhàng xóa sạch.

Nhìn không khí ở hiện trường, hình như cũng chẳng mấy nhẹ nhàng.

"Chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, ta chỉ nói đến đây thôi."

Thẩm Lưu Sương nghiêng mặt:

"Lý Ngôn, nếu ngươi đã biết tất cả, chúng ta không cần tiếp tục giả vờ nữa. Sau khi trở về, hòa ly thôi."

Diêm Thanh Hoan mất hồn mất vía đứng cùng nhi tử, nữ nhi cũng đang mất hồn mất vía, quần chúng vây xem xuýt xoa không thôi.

Vài tiểu đồng tà ma liên tục lắc đầu, không còn bộ dạng ra vẻ sâu xa như trước nữa, cắn hạt dưa ăn bánh hoa sen, thỉnh thoảng nhỏ giọng lẩm bẩm:

Tra nam.

"Ăn trong chén nhìn trong nồi, đáng đời."

"Hai đứa nhỏ theo ai nhỉ?"

Thi Đại diễn xong kết thúc công việc, giơ tay lau nước mắt không hề tồn tại.

Trải qua vở kịch máu chó như vậy, chuyện nàng và Diêm Thanh Hoan âm thầm truyền thư đã được che giấu thuận lợi, giờ khiến người ta đau đầu là mấy chục ánh mắt của hàng xóm hoặc đồng tình hoặc chấn động hoặc vui sướng khi người khác gặp họa.

Cảm giác bị vây xem không tốt chút nào, vừa định suy nghĩ nên rút lui thế nào, Thi Đại đã liếc thấy bóng trắng lóe lên.

Nhìn đủ chưa.

Giang Bạch Nghiễn lạnh lùng cười, ngăn giữa nàng và đám đông:

"Chuyện nhà của gia tỷ ta, không cần các vị nhọc lòng."

Nhân gian có chân tình, nhân gian có tình yêu thật sự.

Thi Đại ngẩn ngơ, chớp mắt.

Đúng rồi, xét từ kịch bản hỗn loạn nàng bịa ra, Trịnh nương tử mà nàng diễn tuy bị tình lang vứt bỏ, bị phụ mẫu ép buộc sắp xếp hôn sự, bị trượng phu đối xử lạnh nhạt, nhưng nàng vẫn còn đệ đệ.

Đây là người duy nhất bằng lòng bảo vệ nàng, giải vây giúp nàng.

Giang công tử, tốt lắm luôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!