Chương 18: (Vô Đề)

Kế hoạch khuyên học của Thi Đại thất bại nặng nề.

Thực tế chứng minh, không thể xem thường trí tuệ của quần chúng nhân dân ở bất cứ thời đại nào, vậy mà họ lại đặt được những tựa sách nói trúng tim đen như thế.

Thi Vân Thanh đọc không hiểu, nhưng Thi Vân Thanh sốc nặng.

Nhờ những quyển sách khuyến khích người ta học tập như vậy, chẳng những không giúp cậu nảy sinh chút hứng thú nào với việc học, tuổi còn nhỏ đã phải nếm trải trước nỗi khổ trong đời.

Thi Đại: ...

Thi Đại quyết định dẫn cậu nhanh chóng rời đi.

Thành Trường An rộn ràng chuẩn bị suốt mấy ngày, trong tiếng khua chiêng gõ trống pháo nổ ầm ỹ, cuối cùng giao thừa đã đến.

Đêm đoàn viên, nhà nhà đèn đuốc sáng rỡ, Thi phủ cũng giăng đèn kết hoa, khách quý chật nhà.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, sắc đêm như rót mực, gió lay bóng trúc, vầng trăng dập dờn. Tuyết mới chưa tan đọng lại trên mái hiên, được đèn lồ ng đỏ soi tỏ, vờn quanh lớp phấn hồng như gò má e thẹn của thiếu nữ.

Hiển nhiên giao thừa luôn náo nhiệt, gia đình đoàn tụ vui vẻ, cũng có nghĩa là...

Trận đánh luân phiên của bảy cô tám cậu.

Thi Đại có toàn bộ ký ức của nguyên chủ, có thể nhận ra phần lớn những gương mặt ở đây.

Tuy nguyên chủ không nhận hết được tất cả thân thích, nhưng có Mạnh Kha và Thi Kính Thừa bên cạnh nhắc nhở, từ đầu đến cuối không sai sót gì.

Hôm nay nàng chải búi tóc bách hợp, tóc đen quấn lọn, cài tóc lông vũ trắng như tuyết, khoác áo choàng thêu tơ vàng, thấp thoáng trông thấy váy dài vàng nhạt bên trong.

Thoạt nhìn như một đóa hoa đón xuân đầy sức sống, nghiêng mình trên tuyết.

Tính tình Thi Đại hoạt bát đáng yêu, mỉm cười khẽ nói vài câu, có thể chọc cho trưởng bối vui vẻ cười lớn. Vì nàng trưởng thành ở cô nhi viện, dù đối mặt với mấy đứa nhỏ nhà họ hàng tính cách quái gỡ đến mấy, khi ở chung vẫn khá hòa hợp.

Hoàn toàn trái ngược với nàng, từ đầu đến cuối Thi Vân Thanh vẫn ngơ ngác ngồi bên cạnh Mạnh Kha

Phiền quá đi mất.

Thi Vân Thanh khẽ tặc lưỡi.

Tính tình cậu bất thường quái gỡ, với ai cũng không có sắc mặt tốt, trước mặt thân thích bằng hữu lạ lẫm, trở thành hũ nút mặt ủ mày chau.

Thính giác tộc sói nhạy bén, tiếng cười nói xung quanh khiến cậu bực bội, có người giọng nói sắc bén hơn một chút, lọt vào tai cậu, như lưỡi dao thô ráp.

Tại sao loài người cứ nhất quyết phải tụ tập ồn ào như vậy? Đặt ra cái đêm giao thừa gì đó, hoàn toàn vô nghĩa, lãng phí thời gian.

Cậu còn muốn suy nghĩ thêm vài từ khác, lại phát hiện đây đã là giới hạn biểu đạt của mình.

Bỏ đi, tóm lại là khó chịu, phiền chết sói rồi.

Lòng cậu mất kiên nhẫn trăm bề, ngặt nỗi là tiểu thiếu gia Thi gia, bị nam nữ già trẻ vây quanh, không thể bỏ trốn giữa đường.

Chẳng như Giang Bạch Nghiễn, lấy lý do luyện kiếm, biến mất dạng từ lâu.

Phiền thật luôn.

Thi Đại chào hỏi một lượt trở về, vừa nhìn đã thấy đứa nhỏ không vui.

Nàng hiểu sự náo nhiệt của họ chẳng liên quan gì đến cậu, Thi Vân Thanh chỉ thấy ồn ào.

Sao vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!