Khi cha mẹ ta đến tìm ta, cả nhà vừa khóc vừa cười ôm chầm lấy nhau.
Hoắc Khinh Trần đứng cách đó không xa, vừa ngưỡng mộ vừa thất vọng.
Ta mới chợt nhận ra, hắn không có gia đình.
Một buổi tối nọ, hắn ngồi bên cạnh, lén nghịch tóc ta, cười nói:
"Nàng biết không? Bây giờ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của ta, tuy rằng mọi thứ bây giờ đều rất tệ, nhưng mỗi ngày có nàng ở bên cạnh, ta liền không cảm thấy cô đơn, giống như có ràng buộc với thế giới này, có gia đình vậy."
Ta hỏi hắn:
"Gia đình của ngươi đâu?"
"Ta không có gia đình, trên thế giới này, ta vẫn luôn chỉ có một mình."
Vẻ cô đơn gần như tràn ra, ta không nỡ lòng nào hỏi thêm nữa.
Trong mắt người ngoài, Hoắc Khinh Trần phong hầu khi còn trẻ, phong quang vô hạn, nhưng thực ra, rất khổ sở phải không?
Ta buông vòng tay mẹ, nhìn về phía Hoắc Khinh Trần:
"Hoắc Khinh Trần, ngươi lại đây, đi cùng chúng ta."
Hắn ngạc nhiên một lúc, hỏi cha mẹ ta: Được không ạ?
Cha ta nói:
"Có gì không được? Mấy ngày nay, nhờ con chăm sóc A Phất nhà ta, tướng quân, nếu con không chê, chúng ta chính là người nhà của con."
"Không chê, không chê!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn vui vẻ chạy đến.
Hắn vĩnh viễn là như vậy, ánh mắt nhìn ta luôn mang theo ý cười.
Bữa cơm đầu tiên sau khi về nhà, do Hoắc Khinh Trần nấu.
Ta và mẹ muốn giúp đỡ, đều bị hắn đuổi đi, ta kinh ngạc vì hắn lại biết nấu ăn.
Hắn lại nói:
"Ở quê ta, nam tử không biết nấu ăn là không cưới được vợ, nữ nhi da mỏng thịt mềm, dễ bị dầu mỡ tổn thương, vẫn nên tránh xa thì hơn."
Quê ngươi thật tốt.
Hắn cũng đặc biệt tốt.
Câu sau ta do dự nửa ngày, cũng không dám nói.
Vì ta mới thoát khỏi cảnh nguy hiểm, tối nay cùng ăn cơm, còn có rất nhiều họ hàng.
Có người đột nhiên nhắc đến Thẩm Nhất Cố.
"Thẩm Nhất Cố nhà bên cạnh cùng tân nương đi du sơn ngoạn thủy, mấy ngày này hình như đã về rồi."
Lâu lắm rồi không nghe thấy cái tên này, ta cứng người, có chút xấu hổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!