…
Đêm đó ta ngủ trong tiếng mắng chửi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, đã là giữa trưa, đã yên tĩnh rồi.
A phụ ta nói:
"Con cứ yên tâm ra ngoài đi, sẽ không gặp bọn họ đâu, lão Thẩm bị ta mắng cho héo rồi, thằng nhóc Thẩm kia cùng vợ nó đi hưởng tuần trăng mật gì đó rồi, tóm lại sẽ không làm con phiền lòng nữa."
"Tuần trăng mật là gì? Là một con sông sao?"
"Tám chín phần mười là vậy."
Nghĩ mãi không ra sông nào tên là tuần trăng mật, ta lắc đầu không nghĩ nữa.
Trừ phi Thẩm Nhất Cố hưởng tuần trăng mật ở Hoàng Tuyền, nếu không ta không cần bận tâm.
Ta đeo túi bánh a mẫu chuẩn bị cho, lại đến thành bắc.
Hoắc Khinh Trần không có ở đó, hôm qua hắn hỏi han ân cần như vậy, ta còn tưởng hắn sẽ chờ ta ở đây.
May mà người Tây Hương đó xuất hiện, ta bèn ngồi cạnh hắn, nghe hắn tiếp tục kể câu chuyện chưa kể xong.
Thời gian trôi qua, ta chăm chú lắng nghe, nào ngờ bên ngoài đang xảy ra chuyện động trời.
Cho đến khi cửa tửu lâu bị người ta đụng ầm một tiếng, một tiếng hét thất thanh đánh thức mọi người:
"Chạy mau! Quan binh muốn phong tỏa thành bắc rồi!"
Ta quả thật có nghe nói, mấy ngày đầu xuân, có vài huyện xung quanh xảy ra dịch bệnh, c.h.ế. t không ít người.
Nhưng không ngờ, dù triều đình đã phong tỏa nghiêm ngặt, vẫn có người mang bệnh lẻn vào thành bắc, lây nhiễm cho rất nhiều người.
Tri thị lệnh sợ bị khiển trách, giấu không báo, cho đến hôm nay c.h.ế. t hơn mười người, không giấu được nữa, mới bị vạch trần, chưa đầy nửa canh giờ, triều đình đã hạ lệnh phong tỏa thành bắc.
Mọi người xung quanh hoảng loạn bỏ chạy, ta nắm chặt túi, bị người ta xô đẩy.
Chưa được mấy bước, đã bị quan binh ép quay lại, kẻ nào tự ý hành động, g.i.ế. c không tha.
Bên ngoài có người làm loạn, bị c.h.é. m đầu ngay tại chỗ.
Thực sự không chạy thoát được nữa, mọi người bèn quay lại tửu lâu, người khóc người la lối.
Ta trốn trong góc, nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, sợ hãi tột độ, tưởng mình sẽ c.h.ế. t ở đây.
Trời sắp tối, cửa tửu lâu lại một lần nữa bị người ta đạp tung, ta nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng của thiếu niên tướng quân:
"Hách Tư Phất! Hách Tư Phất ở đâu?"
Như sấm sét giữa trời quang, ta vội vàng ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Hoắc Khinh Trần.
Trời biết, trong cảnh tuyệt vọng như vậy, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, ta mừng rỡ biết chừng nào.
"Nàng quả nhiên ở đây!"
Hoắc Khinh Trần nhìn thấy ta, như trút được gánh nặng, chạy đến bên ta, kéo ta dậy, che chở bên cạnh, vừa không ngừng quan sát từ trên xuống dưới:
"Ngươi không sao chứ? Có bị thương không? Có bị người ta giẫm đạp không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!