Hắn quay mặt đi không thèm để ý đến ta nữa, vẻ mặt u ám.
Tim ta như bị kim châm.
Sau khi xuống xe ngựa, hắn nâng niu chiếc đèn lồng mang theo.
Ta hỏi hắn:
"Nhất Cố, chàng có thể tặng ta chiếc đèn lồng này được không?"
Hắn cau mày, nói:
"Nàng không phải đã có rồi sao?"
Khoảnh khắc đó, ta nhận ra rằng, có rất nhiều thứ đang rời xa mình.
Cho dù là chiếc đèn, hay là Thẩm Nhất Cố đều vậy.
Về đến nhà, ta trằn trọc cả đêm không ngủ được, nhớ đến ánh mắt Thẩm Nhất Cố nhìn Lục Kinh Nguyệt, trong lòng chua xót.
Nhưng lại sợ mình đa nghi quá mức, hiểu lầm hắn, chỉ đành nén hết uất ức, giấu kín tâm sự.
Chỉ mong Lục Kinh Nguyệt sẽ biến mất khỏi thế gian, đừng xuất hiện nữa, để cuộc sống của ta và Thẩm Nhất Cố trở lại như xưa.
Ngày hôm sau, ta mang theo bánh gạo mẹ nướng nóng hổi đi tìm Thẩm Nhất Cố.
Ta và hắn đã hẹn trước, ngày mười sáu sẽ cùng nhau leo núi Thương Ngô, ngắm biển mây trên đỉnh núi tuyết.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cổng nhà họ Thẩm mở ra, nhưng bác gác cổng lại nói với ta rằng Thẩm Nhất Cố đã ra ngoài từ sáng sớm.
Ta vội vàng hỏi: Đi đâu vậy ạ?
Năm nào ta và hắn cũng lên núi Thương Ngô, hắn chưa bao giờ quên, sao năm nay lại không nhớ?
Bác gác cổng gãi đầu suy nghĩ một lúc, nói:
"Không biết, nhưng mà, lúc ra ngoài, cậu ấy có vẻ vội vàng, còn mang theo chiếc đèn lồng mang về tối qua, hình như là đi tìm ai đó."
Nghe vậy, ta đã hiểu ra tất cả.
Ta quay người rời đi, toàn thân lạnh toát, như người mất hồn đi lang thang vô định, bánh gạo trong túi dần dần cứng lại trong giá lạnh.
Hắn đi tìm Lục Kinh Nguyệt rồi, hắn đã quên mất lời hẹn của chúng ta.
Gió lạnh thổi hun hút, ta run rẩy, nhìn về phía núi Thương Ngô ẩn hiện trong màn sương mù mịt ngoài thành, bực bội bước về phía ngọn núi.
Hắn không đến thì thôi, ta tự đi.
Ta mang theo một túi bánh gạo nhỏ, đội gió rét, một mình leo núi.
Sau khi không biết đã ngã bao nhiêu lần, cuối cùng ta cũng leo lên đến đỉnh núi với bộ dạng lem luốc.
Trên núi Thương Ngô, tuyết phủ trắng xóa, biển mây dưới chân núi cuồn cuộn, tựa như tiên cảnh.
Nhưng ta còn chưa kịp trầm trồ kinh ngạc thì đã nghe thấy giọng nói của Lục Kinh Nguyệt.
"Quả thật đẹp như tiên cảnh, chàng không lừa ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!