Mọi người nhìn Lục Kinh Nguyệt, như nhìn một con ch. ó điên.
Ta thầm lo lắng cho Hoắc Khinh Trần, nhưng bản thân hắn, lại rất bình tĩnh.
"Hoàn vũ rộng lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ có người nước ta mới biết làm thơ, Lục Kinh Nguyệt, ta biết ngươi hận ta vạch trần ngươi, nhưng ngươi cũng không cần phải bịa ra câu chuyện hoang đường như vậy, nhất định phải cùng ta đồng quy vu tận sao?"
"Ta không bịa chuyện..."
Đủ rồi!
Hiền vương xoa xoa mi tâm, nói:
"Lời nói điên rồ của một kẻ lừa đảo, sao có thể tin được? Hoắc khanh bảo vệ đất nước, công lao hiển hách, sao có thể để người ta bôi nhọ? Mau lôi xuống, đánh cho đến khi nào nàng ta không còn bịa đặt nữa thì thôi."
Binh lính nhận lệnh, lập tức bịt miệng Lục Kinh Nguyệt, lôi nàng ta xuống.
Lục Kinh Nguyệt không còn cách nào khác, tuyệt vọng nhìn về phía Thẩm Nhất Cố.
"Thẩm Nhất Cố, cứu ta, chàng cứu ta với!"
Thẩm Nhất Cố lạnh lùng nhìn nàng ta, cho đến khi nàng ta bị lôi đi, cũng không nói một lời nào.
6
Sau khi Lục Kinh Nguyệt bị lôi đi, có người dè dặt hỏi Hoắc Khinh Trần: Xuyên không, là gì?
Chưa để Hoắc Khinh Trần trả lời, Hiền vương liếc nhìn Khinh Trần, phẩy tay nói:
"Lời của nữ nhân điên, ngươi cũng thật sự để tâm sao? Tan tiệc đi, đều về nhà hết đi, bổn vương cũng không còn hứng thú nữa."
Thế là buổi thơ hội cứ thế kết thúc chóng vánh.
Mọi người lần lượt cáo từ, ta và Hoắc Khinh Trần chuẩn bị rời đi, Hiền vương lại cười hỏi ta:
"Hai người các ngươi, có phải là sắp có chuyện vui rồi không?"
Mặt ta đỏ bừng, Hoắc Khinh Trần cười đến nỗi không thể dừng lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.
"Sao phải ngại ngùng?"
Hiền vương trêu chọc một tiếng, lại nói:
"Khi nào định ngày, nói với bổn vương một tiếng, bổn vương sẽ thêm cho ngươi một phần của hồi môn."
Ta sợ hãi nói:
"Vương gia, thần nữ sao có thể nhận được ạ!"
"Có gì mà không nhận được, bổn vương cái gì cũng không có, chỉ có tiền."
Hắn cười cười, xoay người rời đi, đi được vài bước, lại quay đầu lại, nhìn ta, nói với vẻ đầy ẩn ý:
"Thập Lục Sinh, sau này hãy viết thêm nhiều câu chuyện hương diễm, bổn vương thích xem."
Hắn hắn hắn!
Ta phải mất một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình:
"Vương gia, sao ngài biết ta là Thập Lục Sinh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!