Chương 11: (Vô Đề)

Sao lại thế này?

"Lục nương tử, thơ của cô thật sự là sao chép sao?"

Sắc mặt Lục Kinh Nguyệt trắng bệch, lùi lại mấy bước, hoảng hốt giải thích:

"Không phải! Ta không sao chép, các người, các người làm sao biết, không phải người đó sao chép ta chứ!"

Có lý. Hiền vương gật đầu, lại nói,

"Bài thơ trên sách này, có mười bốn câu, cô chỉ đọc bốn câu, Lục nương tử, đã là người khác sao chép cô, vậy cô nói xem, mười câu còn lại đó, là gì?"

"Là... ta quên mất rồi..."

Lục Kinh Nguyệt gần như không đứng vững.

Thần sắc của cô ta, đã nói lên tất cả.

"Quả nhiên là sao chép, thảo nào làm thơ nhanh như vậy!"

"Theo ta thấy, những bài thơ trước kia của cô ta, e rằng cũng đều là sao chép!"

"Không trách, ta luôn cảm thấy có vài bài thơ của cô ta không đầu không đuôi, thì ra đều là ăn cắp!"

Lục Kinh Nguyệt đỏ mắt, nghiến răng nói:

"Không phải! Ta không sao chép, hơn nữa, cho dù bài thơ này không phải của ta, các người dựa vào cái gì mà nói những bài thơ khác của ta đều là sao chép? Các người có chứng cứ sao?"

Đúng vậy, không có.

Mọi người lại im lặng.

Lục Kinh Nguyệt vừa định cười.

Lúc này, từ cửa lại truyền đến một giọng nói trong trẻo, nhưng không cho phép nghi ngờ: Ta có chứng cứ.

Hoắc Khinh Trần!

Ta vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn mặc một thân quân phục, trong tay cầm một quyển trúc giản, vẻ mặt đầy sát khí.

Xem ra, vừa mới từ trong cung ra, còn chưa kịp thay quần áo, đã đến đây rồi.

Hiền vương nhìn thấy Hoắc Khinh Trần, lại khó có được đứng dậy:

"Hách khanh, ngươi rốt cuộc cũng đến rồi."

Xin chào.

Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hoắc Khinh Trần chắp tay vái chào, cầm lấy thẻ tre, nói: "Ta vừa ra khỏi cung, đã thẳng tiến đến Vương phủ, vừa đến cửa đã nghe người ta nói, Vương phủ hôm nay mở tiệc chiêu đãi một vị nữ sĩ có tài làm thơ, đã sáng tác ra được mấy bài thơ tuyệt diệu.

Ta nhất thời hiếu kỳ bèn nghe lén hai câu, phát hiện những bài thơ này, ta đều từng nghe qua, rồi lại sai thư đồng lấy những bài thơ nàng ta làm trước đây ra xem, lại phát hiện ra, những bài thơ này, không có bài nào là do nàng ta sáng tác.

"Lục Kinh Nguyệt ngây người nhìn Hoắc Khinh Trần, một lúc lâu sau, mới hoàn hồn, nói:"Ngươi nói bậy gì vậy? Những bài thơ này, đều là ta làm...Được thôi, vậy không bằng, xin mời Lục nương tử làm thêm mấy bài nữa cho chúng ta xem thử? Ta bảo đảm, ngươi nói câu đầu, ta liền có thể nói ra câu sau, hơn nữa còn nhanh hơn ngươi gấp mười lần.Ngươi?

"Lục Kinh Nguyệt dường như ý thức được điều gì, trong mắt hiện lên một tia kinh hoàng. Hoắc Khinh Trần ném thẻ tre xuống đất, lạnh lùng nhìn Lục Kinh Nguyệt:"Lục Kinh Nguyệt, thơ của Lý Bạch, Đỗ Phủ, ngươi đã chép hết rồi, hôm nay, lại còn chép cả của Đào Uyên Minh nữa, ngươi có phải là quá đắc ý vênh váo, quên mất đây là nơi nào rồi không?

"Câu nói này, chính là cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế. t con lạc đà. Lục Kinh Nguyệt ầm một tiếng ngồi xuống đất, nước mắt lã chã rơi xuống:"Ngươi cũng là người xuyên không? Sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!