1
Ta và Thẩm Nhất Cố là hàng xóm của nhau.
Lần đầu tiên hai nhà gặp mặt lúc chúng ta còn nhỏ, Thẩm Nhất Cố cứ bám lấy ta không chịu rời.
Hắn nói:
"Tư Phất là nữ tử xinh đẹp nhất thế gian."
Mẹ Thẩm cười hỏi hắn:
"Nếu đã thích Tư Phất như vậy, vậy lớn lên có muốn cưới Tư Phất về làm vợ không?"
Thẩm Nhất Cố đỏ mặt, ấp úng gật đầu:
"Tất nhiên là muốn rồi ạ."
Ta cũng đỏ mặt tía tai, xấu hổ không dám nhìn hắn, nhưng trong lòng lại âm thầm coi lời hắn nói là một lời hứa.
Sau này Thẩm Nhất Cố lớn lên, dung mạo tuấn tú, sáng sủa, tài hoa hơn người, trở thành công tử tuấn tú khiến mọi người phải trầm trồ khen ngợi mỗi khi xuất hiện giữa đám đông.
Ta cũng rất yêu mến và trân trọng hắn, vì vậy khi mẹ Thẩm đến nhà ta đề cập chuyện cưới xin trước Tết, ta đã rất vui mừng.
Chỉ là hôm đó, sắc mặt Thẩm Nhất Cố bình thản, dường như không mấy vui vẻ.
Ta đã quen rồi, những năm gần đây, hắn không còn bám lấy ta như hồi nhỏ nữa.
Ta chỉ nghĩ là hắn đã lớn, trở nên trưởng thành, chín chắn hơn, không còn thể hiện cảm xúc ra ngoài nữa, nhưng trong lòng nhất định là có ta.
Nếu không, sao hắn lại cùng mẹ Thẩm đến cầu hôn chứ?
Ngày Nguyên tiêu, ta cũng như mọi năm, cùng Thẩm Nhất Cố đi xem hội đèn lồng.
Hàng xóm đều nhận ra chúng ta, cũng biết ta và hắn là thanh mai trúc mã, cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng, gặp mặt đều không quên chúc mừng, tiện thể hỏi han ngày cưới.
Ta vừa mong đợi vừa lén nhìn Thẩm Nhất Cố, nhưng hắn chỉ cười nhạt, nói: Không vội.
Trước đây hắn ngày nào cũng nhắc đến chuyện cưới ta, vậy mà bây giờ lại không vội nữa.
Trong lòng ta thất vọng, nhưng chỉ có thể che giấu đi.
Hội đèn lồng nhộn nhịp, náo nhiệt, ta vô cùng phấn khích, nhưng Thẩm Nhất Cố lại luôn tỏ vẻ không hứng thú.
Cho đến khi chúng ta bước vào buổi thơ của quán rượu nhà họ Hồ, Thẩm Nhất Cố nhìn thấy một nữ tử.
Nàng ta mặc áo đỏ, rực rỡ như lửa, đứng trên đài, ứng khẩu thành thơ, khiến đám đông các nhà nho phải câm nín.
Thẩm Nhất Cố hứng thú, lên đài so tài thơ phú với nàng.
Hắn nổi tiếng là người có văn chương xuất chúng ở kinh thành, thơ hắn làm ra, đến cả trẻ con ở biên giới cũng thuộc làu làu.
Vì vậy, khi hắn làm thơ xong, ta cứ nghĩ hắn sẽ không thua.
Cho đến khi nữ tử kia đọc
"Nước sông Hoàng Hà từ trên trời xuống, chảy cuồn cuộn ra biển không trở về",
"Bóng thưa nghiêng nghiêng nước trong veo, hương thơm thoang thoảng trăng vàng hoe",
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!