"Kiếp trước hoàng thượng đã sớm băng hà, ngươi lợi dụng lúc Tiêu Lẫm tâm trí rối loạn mà đạt được mưu đồ. Nhưng nay hoàng thượng đang ở thời kỳ đỉnh cao, ít nhất còn sống bảy tám năm nữa. Mấy trò vặt của Kỳ Vương, có thể qua mặt được ngài ấy sao?"
Thôi Di nghiêng đầu, cười lạnh: "Tiêu Lẫm sắp c.h.ế. t rồi, ngươi không biết sao? Còn về hoàng thượng..."
Nàng cười rộ lên đầy đắc ý: "Hoàng thượng có qua nổi đêm nay hay không còn chưa chắc đâu."
Ta cau mày: "Kỳ Vương muốn làm gì hoàng thượng?"
Nàng nhún vai, vẻ mặt ngây thơ vô tội:
"Ta làm sao biết được? Có khi nghe lời ta xúi giục, bắt chước kiếp trước mà hành thích ngay giữa điện cũng nên?"
Ta thở phào một hơi, trong lòng liền an ổn.
Ta nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại: "Kiếp này mưu đồ của ngươi lại sắp thất bại rồi."
Ngự lâm quân đều nằm trong tay hoàng thượng, Kỳ Vương làm sao dám nổi sóng.
Hoàng thượng đang ở thời kỳ đỉnh cao, chỉ cần một lời quát đã đủ khiến Kỳ Vương khiếp vía.
Thôi Di hừ lạnh: "Ngươi không hiểu Kỳ Vương, hắn không hèn nhát như ngươi tưởng đâu."
Ta đáp: "Ngươi cũng chẳng hiểu hoàng thượng, ngài ấy không ôn hòa như vẻ ngoài đâu."
Khi quyền lực bị đe dọa, đến cả thân nhân cũng có thể g.i.ế. c không chớp mắt.
Thôi Di nói: "Vậy thì cứ chờ xem."
Chúng ta đều im lặng.
Nước dưới sàn càng lúc càng dâng cao.
Địa cung tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời, ta hỏi: "Giờ là canh mấy rồi?"
Thôi Di cảnh giác: "Ngươi hỏi làm gì?"
Ta cười nhạt: "Xem thử có ai đến cứu ta không thôi."
Thôi Di cười nhạo: "Đừng mơ mộng hão huyền! Là ta phái người đến Tĩnh Tư Am bắt ngươi đi, còn đuổi cả Giang Nghĩa Hàm đi rồi. Phải nói, Giang Nghĩa Hàm đúng là quân tử, không được cho vào viện thì thật sự không bước chân vào nửa bước."
Ta nghiêng đầu nhìn nàng: "Ngươi thích hắn sao? Tết Nguyên Tiêu ta đã nhìn ra, ánh mắt ngươi nhìn hắn có phần khác lạ."
Thôi Di đáp: "Ta không thích, ta chỉ không tin, hắn đối với ta lại chẳng động lòng chút nào."
Ta không hiểu: "Sự công nhận và lời khen của nam nhân thật sự quan trọng đến thế sao? Ngươi nhất định phải sống theo kỳ vọng của họ sao?"
Ta chợt nhớ lại kiếp trước.
Nàng luôn khăng khăng không chịu làm thiếp.
Ta từng nghĩ đó là vì nàng sống vì lòng tự trọng.
Không ngờ, đó chẳng qua chỉ là cái cớ để nâng giá chính mình.
Nàng muốn được vạn người chú ý, nam nhân ái mộ, nữ nhân ghen tị, lại còn muốn có địa vị hiển hách, cao quý thoát tục.
Thứ gì cũng muốn, cuối cùng lại chẳng có được gì.
Thôi Di chẳng thèm để ý đến ta, chỉ lẩm bẩm nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!