Chương 17: (Vô Đề)

Áo ngoài còn chưa cởi, chắc là vừa từ trong cung trở về.

Đầu óc ta hơi choáng, liền buột miệng nói:

"Ta muốn mẫu thân được vào cung thăm ta."

Tiêu Lẫm hơi ngẩn người, hồi lâu sau mới khàn giọng đáp:

Được.

Nói dễ vậy sao?

Ta có hơi bất ngờ, trong lòng nghi ngờ nhìn hắn thật kỹ, muốn xác nhận đây có thật là Tiêu Lẫm không.

Hắn đội ngọc quan, mặc áo bào thêu mãng xà màu đen, đúng là trang phục thái tử.

Rèm gấm tăm tối, ánh sáng lay động, quả thật rất giống tẩm điện của hắn ở Đông cung.

Chắc ta vẫn còn đang mơ.

Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt như bó đuốc soi thấu lòng người.

Ta thở dài trong mộng.

Tên này chỉ có một nhược điểm lớn: quá nhỏ nhen.

Mỗi lần ta cầu xin gì, hắn luôn bắt ta nhún nhường làm nũng mới chịu đáp ứng.

Ta liền vòng tay ôm cổ hắn, ngẩng đầu lên, hôn mạnh một cái lên môi:

Như vậy đủ chưa?

Tiêu Lẫm ngẩn người.

Ngay sau đó, hắn đột nhiên siết lấy cằm ta, hung hăng hôn ngược lại, khao khát cuồng dại.

Chưa đủ.

Nụ hôn của hắn vội vàng và mãnh liệt, như thể đã nhịn suốt trăm năm, giờ mới được nếm mật.

Hắn sơ ý cắn trúng môi ta, khiến ta đau quá hít một hơi lạnh: Đau! Nhẹ chút!

Tiêu Lẫm lập tức buông ra.

Hắn thở hổn hển, hai má đỏ ửng, ánh mắt ươn ướt mờ sương, giống như người bị ta bắt nạt.

Tứ Âm, Tứ Âm…

Hắn lẩm bẩm gọi tên ta, rồi nhẹ nhàng dụi mặt lên má ta.

Lần này lại dịu dàng đến bất ngờ, rất biết nghe lời.

Ta cũng khẽ đáp lại.

Nhưng chiếc áo bào nặng nề của hắn quá vướng víu, tay ta đã tê dại, không ôm nổi cổ hắn.

Ta nhắm mắt lại, lần mò cởi áo ngoài của hắn.

Hiếm khi thấy hắn từ chối, nắm lấy tay ta, đặt lên trước n.g.ự. c mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!