Chương 48: Hỏi thăm chuyện xưa

Vào sân rồi, mấy người vừa chuẩn bị đồ ăn vừa tán gẫu.

Bạch Đào vẫn giống như hôm qua, đứng ở sân cắt rau: "An ca vẫn chưa có ý định thành thân à?"

Tống Dĩ An lắc đầu, hiếm khi trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Cũng không hẳn là không có ý định, chỉ là chuyện bạn đời cả đời, vẫn muốn tìm một người hiểu rõ tính tình, mình thực sự thích."

Bạch Đào không ngờ Tống Dĩ An lại có suy nghĩ hiện đại như vậy, gật đầu tán đồng: "Ý nghĩ này rất hay, nếu tính cách không hợp, thành thân rồi sống cũng chẳng dễ chịu gì."

Tống Dĩ An nháy mắt trêu chọc: "Đừng chỉ nói ta, ngươi cũng chỉ nhỏ hơn ta mấy tháng, có ý định gì chưa?"

Bạch Đào không ngờ đột nhiên bị hỏi đến mình, chớp chớp mắt: "Ta bây giờ có thể có ý định gì chứ? Đợi lúc nào tích cóp được chút bạc hẵng tính."

Hiện tại cậu vẫn đang thu không đủ chi, ngày ngày ăn vào vốn liếng. Món lẩu xa xỉ thế này, nếu không phải ba người kia góp tiền, thì cậu tuyệt đối sẽ không ăn đâu.

Tống Dĩ An tò mò hỏi: "Vậy ngươi thích ca nhi hay nữ tử?"

Bạch Đào đáp dứt khoát: "Nữ tử."

Dù sao thì giới tính "ca nhi" này, cậu cũng mới biết sau khi tới thế giới này. Không phải kỳ thị, chỉ là cảm thấy hơi gượng.

Mấy hôm trước cùng Lan thẩm sang thôn bên xem chó con, trên đường đã gặp một ca nhi đang mang thai bụng to, đi đường lắc lư uốn éo, nói năng thì kêu giọng the thé, nhìn vào đúng là khó chịu hết sức.

Lúc đó cậu còn nghĩ, may mà An ca nhi nhà Lan thẩm không như vậy, chứ không thì chẳng biết phải chung đụng ra sao.

Chỉ là Bạch Đào không biết, ca nhi như vậy thật ra là trường hợp đặc biệt. Phần lớn ca nhi ở thế giới này đều không như thế. Đương nhiên, giống như An ca nhi, không coi mình là ca nhi, suốt ngày chạy nhảy mạnh mẽ, cũng là thiểu số.

——

Bùi Tranh từ đầu đến cuối đều không tham gia vào cuộc nói chuyện của mấy người, bữa trưa cũng chỉ ăn được mấy miếng, lúc rửa bát vẫn còn giữ bộ mặt lạnh như tiền.

Bạch Đào để ý thấy từ khi y trở về từ nhà An ca thì vẫn không nói gì, tinh thần cũng không cao lắm.

Mắt cậu đảo một vòng, sờ sờ cằm rồi lại lén lút ghé qua, hạ giọng hỏi: "Bùi đại ca, thấy huynh không vui, chẳng lẽ trong mấy người bà mối giới thiệu hôm nay có một người là người huynh thích?"

Bùi Tranh nhíu mày, mặt nghiêm lại: "Nói bậy gì đó?!"

Bạch Đào bị y làm cho giật mình: "Ta... ta nói gì đại nghịch bất đạo rồi sao?"

Sao tự nhiên lại dữ vậy?

Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An bên cạnh cũng bị dọa giật mình, hai mặt nhìn nhau đầy mờ mịt — "Tranh ca làm sao thế?"

Bùi Tranh thấy mình khiến mọi người sợ hãi, trầm mặc một lúc mới mở miệng: "Không có gì, chỉ là ta không thích bị người khác đoán mò."

Bạch Đào ngừng tay lại, nghiêm túc xin lỗi: "Xin lỗi, ta không cố ý. Chỉ là thấy huynh từ nhà An ca về tới giờ cứ không vui."

Tay Bùi Tranh đang rửa bát khựng lại một chút, rồi mới tiếp tục: "Không có không vui."

Bạch Đào lặng lẽ bĩu môi, rõ ràng là không vui mà còn chối, đúng là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.

Khâu Đại Ngưu ghé sát Tống Dĩ An thì thầm: "Tranh ca làm sao vậy? Trước đây có nói huynh ấy hợp với cô nương hay ca nhi nhà ai, cũng đâu thấy nổi giận vậy đâu?"

Tống Dĩ An lắc đầu: "Không biết nữa."

Người họ Bùi ở trong thôn vốn không nhiều, từ sau khi Bùi Tranh đưa hai người họ về thôn, cũng chưa từng nhắc đến chuyện cha nương hay người thân.

Lúc trước Tống Dĩ An vẫn tưởng y giống Khâu Đại Ngưu, là không cha không nương, chỉ lớn lên ở trong thôn mà thôi.

Nhưng giờ xem ra... chắc không đơn giản vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!