Ký ức năm xưa lại hiện về trong mơ, khiến tâm trạng Bạch Đào có chút nặng nề sau khi tỉnh dậy. Cậu thức dậy mà cảm xúc vẫn chưa khá lên được.
Ra đến sân, thấy tuyết đã tan đi không ít. Nữ đại hiệp đầu xanh bảo vệ sân nhà, giờ tóc và mắt đều rụng mất, chỉ còn lại mỗi cái mũi. Cảnh tượng ấy khiến Bạch Đào càng thêm chán nản.
Sau khi quét dọn hết lớp tuyết trong sân, cậu dành chút thời gian để sửa sang lại nữ đại hiệp đầu xanh.
Bữa sáng vẫn là dưa muối và thịt muối xào khô ăn kèm bánh bao. Nghĩ đến chuyện hai đứa nhỏ đang thiếu chất, Bạch Đào còn chiên thêm ba quả trứng ốp la, mỗi người một cái.
Ban đầu hai đứa nhỏ còn ngại không dám ăn, nhưng chỉ một câu của Bạch Đào đã nắm trúng tâm lý: "Hai đứa mà không ăn, lát nữa ta mang cho Đại Hắc nhà Bùi Tranh thúc."
Vừa dứt lời, hai đứa nhỏ lập tức mỗi người gắp một cái bỏ ngay vào bát, ánh mắt đầy kiên định như đang nói: món ngon thế này sao có thể đem cho chó được?!
Bạch Đào bật cười lắc đầu, xé đôi chiếc bánh bao, nhét trứng vào giữa, còn cho thêm không ít thịt muối và dưa khô, rồi hai tay cầm lên ăn ngon lành.
Lâm Chân tỏ ra rất thích thú với cách ăn này, liền học theo. Tiếc là tay vừa nhỏ vừa vụng, loay hoay mãi cũng không làm được. Cuối cùng Lâm Tầm chỉ lẳng lặng cầm lấy cái bánh trong tay đệ đệ, giúp nhóc nhét đầy nhân vào trong, một chiếc "Hamburger kiểu Trung Quốc" ra đời.
"Cảm ơn ca ca." Lâm Chân cẩn thận đón lấy chiếc bánh đầy đặn mà ca ca đưa cho.
Khung cảnh huynh đệ hòa thuận khiến lòng Bạch Đào dịu đi không ít.
Ăn sáng xong, hai huynh đệ ngoan ngoãn hỏi cậu có việc gì cần giúp không. Vì bản thân từng sống nhờ nhà người khác, nên Bạch Đào rất hiểu cảm giác của hai đứa trẻ, cậu không bảo tụi nó tự chơi, mà bê từ bếp ra một chậu gỗ, đặt dưới mái hiên, rồi gọi hai đứa lại.
"Mấy đứa nhặt mấy hạt đậu hỏng ra ném đi nhé, ta đi lấy cái bát, mấy đứa bỏ vô bát."
Ban đầu Bạch Đào định bảo bỏ vào thùng rác, nhưng nói đến miệng mới nhớ ra nhà mình chẳng có cái thùng rác nào.
Thấy mình có việc để làm, Lâm Tầm như trút được gánh nặng, còn Lâm Chân thì vui vẻ lắm, chạy vào phòng khách bê ra hai cái ghế gỗ nhỏ, cho mình và ca ca mỗi người một cái.
Chỗ đậu nành trong chậu này là do hôm qua Lan thẩm tới, đặc biệt mang cho Bạch Đào, chừng bốn đến năm cân. Tối qua cậu dùng một ít để hầm thịt, vẫn còn dư rất nhiều. Trước khi đi ngủ, Bạch Đào đã ngâm sẵn một nửa, định hôm nay làm chút đậu hũ non ăn.
Lúc nãy đem ra thấy lượng khá nhiều, cậu lại lấy một cái nia tre, chia bớt chỗ đậu ra, dàn đều lên mặt nia, phủ một lớp khăn ẩm lên trên, bên dưới đặt thêm một cái thau hứng nước.
Cậu tính làm giá đỗ, coi như có thêm món rau tươi, chỉ là trời còn lạnh, chắc phải đợi thêm mấy hôm nữa mới có giá ăn.
Bạch Đào bưng gáo nước ra thì thấy Lâm Chân đang ngồi cạnh chậu gỗ, cúi đầu, đưa đôi tay bé tí xíu cẩn thận nhặt đậu hỏng, đầu gần như chui hẳn vào chậu. Lâm Tầm thì thỉnh thoảng lại phải đưa tay đỡ đầu cho đệ đệ.
Cảnh tượng đáng yêu đến mức khiến Bạch Đào đứng ở cửa bếp ngắm một lúc lâu, khoé môi bất giác cong lên.
"Hai đứa rút tay ra chút, ta thêm ít nước nóng vào, không thì lạnh tay đấy." Bạch Đào đổ thêm nước vào, thử thử nhiệt độ rồi không quên dặn Lâm Chân, "Tay bị thương đừng nhúng vào nhé."
Lâm Chân ngoan ngoãn gật đầu, còn giấu tay bị thương ra sau lưng, chỉ dùng một tay còn lại tiếp tục nhặt đậu.
Bạch Đào quay lại bếp, lấy một ít thạch cao mang ra hoà nước, lát nữa sẽ dùng để làm đậu hũ. So với loại dùng nước muối để làm, cậu vẫn thích đậu hũ làm bằng thạch cao hơn: mềm, mọng nước, ăn vào cũng mượt hơn. Ở quê, người ta thường gọi đó là "thuỷ đậu hũ" hoặc "đậu phụ miền Nam".
Khi chuẩn bị phần gia vị, cậu lại thở dài cảm khái, chấm đậu mà không có dầu ớt thì chẳng khác gì mất hồn!
Thấy hai huynh đệ gần như nhặt xong rồi, Bạch Đào liền bảo hai đứa ở nhà chờ, còn cậu sang nhà Tống Dĩ An mượn cối xay đá.
Ra đến cổng, quay đầu lại, thấy hai đứa nhỏ ngồi dưới mái hiên, mắt trông mong dõi theo bóng lưng cậu, như thể đang tiễn biệt một anh hùng sắp đi đánh quỷ.
Cậu thoáng mềm lòng. Tuy đường đến nhà Tống Dĩ An không xa, nhưng toàn là đường núi, mà chân Lâm Tầm thì vẫn còn đang bị thương, tốt nhất là đừng đi lại nhiều. Nghĩ vậy, Bạch Đào nghiến răng quay người, tự mình đi.
Khi Bạch Đào đến nơi, Tống Dĩ An đang bổ củi trong sân.
"An ca, ta đến mượn cái cối xay đá một chút, muốn xay ít đậu."
Tống Dĩ An dùng khăn mồ hôi treo trên cổ lau mặt, gật đầu: "Được, cứ dùng đi. Nhưng cái cối đó lâu rồi chưa dùng, chắc phải rửa qua cái đã."
Nói xong hắn vào bếp xách ra nửa thùng nước, cùng Bạch Đào dội rửa lại cối xay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!