Bạch Đào bôi thuốc xong cho hai huynh đệ Lâm Tầm, rồi bảo hai đứa ngồi ngoan trong sảnh chính ngâm chân. Sau đó, cậu cầm theo bộ dụng cụ sửa cửa khi nãy còn chưa dọn, kéo Bùi Tranh vào phòng ngủ.
Bùi Tranh tưởng trong phòng có chỗ nào hỏng cần sửa, vừa định hỏi sửa chỗ nào thì đã thấy Bạch Đào kéo hai ngăn kéo của tủ quần áo ra.
"Bùi đại ca, ta muốn làm một cái ngăn bí mật trong ngăn kéo này, để giấu tiền. Nhưng mà tay nghề ta không tốt, nên muốn nhờ huynh giúp một tay."
Bùi Tranh: "......"
Thấy y không nói gì cũng không động đậy, Bạch Đào tưởng y đang suy nghĩ cách làm, bèn ngoan ngoãn đứng yên một bên không dám quấy rầy.
Bùi Tranh nhìn dáng vẻ Bạch Đào hoàn toàn không giống đùa giỡn, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp: "Ngươi nói muốn làm ngăn bí mật... để giấu tiền?"
Bạch Đào gật đầu: "Ừm, giấu tiền. Hôm nay nhà ta bị trộm, ta mới thấy phải nhanh chóng làm xong cái ngăn này. Bùi đại ca thấy cách này dễ bị phát hiện à? Vậy huynh có cách nào tốt hơn không?"
"... Cách này cũng không tệ, chỉ là—" Bùi Tranh đang lựa lời.
"Hử? Làm sao?"
Bùi Tranh trịnh trọng nói: "Chuyện thế này... không nên tùy tiện nói với người khác."
Y thật không ngờ, Bạch Đào lại cứ thế thẳng thắn kể với y, thậm chí còn để y giúp giấu tiền. Đối với y đúng là hoàn toàn không hề phòng bị.
Bạch Đào cũng không nghĩ Bùi Tranh lại bận tâm cái này, không nhịn được cười, liền nháy mắt với đối phươnh: "Không sao đâu, huynh đâu phải người ngoài. Ta với huynh là bạn tốt mà."
Nói xong còn dùng nắm tay dộng lên vai Bùi Tranh một cái kiểu huynh đệ chí cốt.
— Ôi chao, cơ bắp thật rắn chắc.
Bạch Đào với vẻ mặt tin tưởng vô điều kiện khiến Bùi Tranh bất giác nhớ lại lúc rời khỏi nhà Vu đại phu hôm nay, Tống Dĩ An từng nói: "Hai người có khi sẽ làm bạn cả đời với nhau đó", mà đối phương còn nghiêm túc gật đầu.
Giờ phút này, Bạch Đào vừa xoa tay vừa lộ ra những biểu cảm sinh động trên mặt, khiến tim Bùi Tranh bất giác khẽ loạn nhịp. Y khẽ nhắm mắt lại, dời ánh nhìn khỏi người đối diện, dứt khoát rút hai ngăn kéo ra rồi đi thẳng vào phòng chứa đồ.
Bạch Đào lon ton theo sau, lúc đi ngang qua sảnh chính còn quay đầu hỏi hai đứa nhỏ: "Nước vẫn còn nóng không? Có cần thêm nước không?"
Hai tiểu tử đồng loạt lắc đầu.
Bạch Đào vẫn chưa yên tâm, dặn dò: "Nếu nước nguội rồi thì nhớ lau chân đi, không là dễ bị cảm lạnh. Khăn lau để ngay trên cái ghế bên cạnh đấy. Có chuyện gì thì gọi ta, biết chưa? Đừng có khách sáo."
Đợi cậu tới phòng chứa đồ thì Bùi Tranh đã tháo xong tấm chắn phía sau hai ngăn kéo.
Bùi Tranh giơ tay ướm thử một đoạn ở cuối ngăn kéo: "Chiều rộng thế này đủ không?"
"Có hơi rộng quá." Bạch Đào ghé sát lại, đưa một ngón tay chọc tay Bùi Tranh về phía sau một chút, còn chừa khoảng năm phân, "Vầy là vừa."
Bùi Tranh ngửi thấy trên người Bạch Đào phảng phất mùi thuốc, đoán chắc là lúc bôi thuốc cho hai huynh đệ Lâm Tầm thì dính phải.
"Không để được nhiều lắm đâu."
"Ha ha~" Bạch Đào vui vẻ nói, "Bùi đại ca thấy sau này ta có thể kiếm được nhiều tiền lắm hả? Cho nên, sợ hai ngăn này không đủ à?"
Bùi Tranh chỉ đơn thuần muốn nói chỗ bí mật này hơi nhỏ: "......."
"Chừng này là đủ rồi," Bạch Đào nói tiếp, "Làm dài quá dễ bị phát hiện ngăn kéo bị ngắn đi. Với lại ta có bao nhiêu tiền đâu. Nếu sau này ta thật sự phát tài, thì đổi sang vàng. Nếu đến vàng cũng đựng không hết, ta đổi hết thành ngân phiếu, thế nào cũng nhét được."
Bạch Đào nói đến đây thì bắt đầu tưởng tượng, hình ảnh bản thân ngồi giữa một đống vàng bạc đếm tiền hiện lên trong đầu, sướng đến không tả nổi.
Tiếng cưa gỗ của Bùi Tranh kéo cậu trở về thực tại.
Ai nha... với cái tính lười biếng không ít đi kể từ khi tới thế giới này, đến tiền xu còn chưa tích được bao nhiêu, còn mơ mộng gì vàng với bạc nữa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!