Bạch Đào nghĩ trong nhà còn ba cái vại rỗng, bèn nhặt thêm khá nhiều củ cải trắng, định làm củ cải muối chua. Cuối cùng, hai người mua gần hai trăm cân rau của Trương thái thái.
Cái sọt tre nhỏ mà Bạch Đào mang theo dĩ nhiên không thể chứa hết, may mà Trương gia gia cho họ mượn hai cái sọt lớn.
Bùi Tranh buộc dây gai trên sọt vào đòn gánh. Bạch Đào đứng bên cạnh nhìn rau đầy đến mức sắp tràn khỏi sọt, có phần lo lắng Bùi Tranh không gánh nổi, dù sao cũng hai trăm cân.
Thế là, cậu chia bớt một ít sang hai bên giỏ tre của mình, nhưng trọng lượng cũng chẳng nhẹ đi bao nhiêu.
"Nếu ngươi gánh không nổi thì chúng ta—" Một lát nữa quay lại chuyến nữa cũng được.
Bạch Đào lặng lẽ nuốt mấy chữ cuối vào bụng, bởi vì trong lúc cậu đang nói, Bùi Tranh đã gánh lên đi được mấy bước rồi, trông cũng không có vẻ gì là quá sức.
Trên đường về, Bạch Đào nhìn cây đòn gánh như sắp bị bẻ gãy bất cứ lúc nào, thỉnh thoảng lại hỏi Bùi Tranh có mệt không, có muốn dừng lại nghỉ một lát không. Mới đầu một hai lần, Bùi Tranh còn đáp một câu "Không mệt", sau đó dứt khoát đi chậm lên phía trước. Bạch Đào bị bỏ lại đằng sau, lặng lẽ ngậm miệng.
Được rồi, huynh giỏi, huynh tiếp tục đi.
Khi đến nhà Bạch Đào, Bùi Tranh bỏ phần rau của cậu ra, rồi gánh phần còn lại chuẩn bị về, thì thấy mấy quan sai bên kia sông cưỡi ngựa phi tới.
Bạch Đào đang ngồi gọt củ cải cũng thấy, liền nói: "Chắc là đến đo đất hoang. Mấy hôm trước nói sẽ tới, kết quả cứ mãi chưa thấy, ta còn tưởng họ quên rồi chứ."
Ở Nam Quốc, đất hoang mà chưa được quan phủ đo đạc và báo cáo thì không được tự ý trồng trọt.
Bạch Đào đã nhắm sẵn một khoảnh đất, là hai bãi đất trống sát vách núi ở hai bên nhà, cộng lại khoảng tám trăm mét vuông. Theo tiêu chuẩn đo đạc ở Nam Quốc, quy đổi ra cỡ khoảng một mẫu tư đất. Nghe thì có vẻ hơi ít, nhưng để nuôi sống một mình Bạch Đào thì hoàn toàn đủ dùng.
Hiện tại cậu vẫn chưa hiểu rõ lắm về thế giới này, cũng không có ý định ra ngoài bôn ba. Còn tương lai thế nào, thì cứ để tương lai lo. Dù sao bây giờ cậu cảm thấy rất ổn, thậm chí còn nóng lòng mong mùa xuân mau tới, để cậu có thể vung cuốc đi trồng trọt.
Đến lúc đó, trồng thêm nhiều ngô với khoai tây, là có thể nuôi thêm gà, vịt, ngan. Còn lợn thì Bạch Đào không định nuôi, so với gà vịt ngan thì phiền phức hơn nhiều, ăn cũng nhiều, ba bữa một ngày không được thiếu. Cho nên, Bạch Đào quyết định sau này sẽ ăn ít thịt lợn một chút.
Đám quan sai làm việc rất nhanh, sau khi xác nhận lại vị trí với Bạch Đào, liền rắc vôi lên ranh giới, rồi đo đạc, cuối cùng vẽ vào bản đồ. Sau khi để Bạch Đào xác nhận không có sai sót, thì để cậu điểm chỉ vào.
Một người trong số đó nhắc nhở: "Cộng lại là một mẫu tư đất. Chỉ cần ghi tên vào sổ, dù có trồng hay không, thì từ năm thứ ba bắt đầu phải nộp thuế, rõ chưa?"
Bạch Đào gật đầu: "Rõ rồi, cảm ơn quan gia."
Đợi bọn họ đi rồi, Bạch Đào vui vẻ nhìn hai mảnh đất trống hai bên nhà, một lớn một nhỏ, vuông vức đâu ra đấy, định mai sẽ bắt đầu nhổ cỏ.
Nói đến nhổ cỏ mới nhớ, cậu vẫn chưa có cuốc hay công cụ làm đất nào. Trước đây toàn mượn của Bùi Tranh và đám người Khâu Đại Ngưu.
Khi Bạch Đào lên tìm Bùi Tranh, thì đúng lúc y từ hầm chui ra, một tay còn xách theo cái sọt.
Bạch Đào giúp y cầm sọt để tiện chui ra:
"Bùi đại ca, ta muốn hỏi một chút, mấy thứ như cuốc của nhà huynh dùng để làm ruộng, là mua ở đâu vậy?"
"Trên trấn." Bùi Tranh phủi bụi dính trên người lúc bò ra khỏi hầm, "Chỗ ta đặt mũi tên."
"Vậy giá cả khoảng bao nhiêu?"
"Mẫu mã khá nhiều, giá cũng khác nhau."
Dạo gần đây Bùi Tranh vẫn đang giúp Bạch Đào sửa sang nhà cửa, chưa có dịp lên trấn. Lúc Bạch Đào hỏi y khi nào thì đi lấy mũi tên, Bùi Tranh nghĩ một chút rồi đáp: "Ngày kia."
Ngày mai định sẽ đi dọn cỏ dại trên mảnh đất hoang, cuối cùng Bạch Đào vẫn phải mượn Bùi Tranh một cái cuốc và một cái liềm.
Bùi Tranh từ trong bếp mang ra một cái rổ, đưa cho Bạch Đào.
Bạch Đào không nhận, hỏi: "Cái này là?"
"Gia vị ngươi để quên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!