Chương 12: Tiệm cầm đồ

Nhị Cẩu cứ tưởng Bùi Tranh muốn lên xe, nên quay đầu nhìn một cái về phía những người ngồi trên xe kéo. Thấy ai nấy đều có vẻ dè chừng, bản thân hắn cũng thấy hơi sợ, nhưng lại chẳng dám ngăn cản y.

Vừa nhìn thấy Bùi Tranh, Trương thị khi nãy còn hùng hổ lấn át người khác lập tức im bặt, run rẩy rụt người ra sau, suýt nữa thì đẩy thằng bé ngồi sau bà ta rơi khỏi xe.

Bà ta biết Lan thẩm có quan hệ rất tốt với Bùi Tranh, nếu còn tiếp tục om sòm, e rằng sẽ bị đánh. Hồi nhỏ Bùi Tranh đã rất hung dữ trong đánh nhau, nghe nói ra chiến trường còn giết người không chớp mắt, máu lạnh vô cùng.

Nếu Bạch Đào biết được trong đầu Trương thị nghĩ gì, chắc chắn sẽ nói: "Ha lô, này đại thẩm, đầu óc bà không có vấn đề gì đấy chứ? Trên chiến trường không tàn nhẫn thì đợi người ta chém à?"

Thấy mọi người đều nhìn mình đầy cảnh giác, Bùi Tranh trong lòng chẳng chút gợn sóng, vì y đã quá quen rồi.

"Bùi đại ca! Huynh đột nhiên muốn lên trấn à?" Bạch Đào nhích sang một bên, "Ở đây vẫn còn chỗ ngồi, huynh có muốn lên không?"

Những người nhát gan trên xe bị câu nói ấy của Bạch Đào dọa cho ngồi thẳng người lại, chỉ sợ Bùi Tranh thật sự muốn lên.

Bạch Đào ngồi cuối xe hoàn toàn không biết trong lòng người ta đang nghĩ gì, còn tươi cười vẫy tay gọi Bùi Tranh.

Thấy người kia cười đến vô tư vô lo, Bùi Tranh lặng lẽ đưa cái túi vải trong tay ra. Y nghĩ, hình như ngay từ lần đầu gặp cậu, người này đã không sợ y, còn khen y nữa, tuy lời khen nghe có hơi không biết xấu hổ.

Bạch Đào nhận lấy túi vải trong tay Bùi Tranh, vừa mở ra vừa hỏi: "Cái gì vậy?"

Bùi Tranh không nói gì, giây sau liền thấy Bạch Đào lấy từ trong túi ra một cái cốc thuỷ tinh, reo lên: "Lúc ra khỏi nhà ta vội quá quên mang, cảm ơn Bùi đại ca!"

Cả xe chưa ai từng thấy thứ đồ lạ lẫm này, ai nấy đều tò mò rướn cổ nhìn.

Bùi Tranh cảm thấy đau đầu, cái túi vải y cố tình bọc lại xem ra đã phí công.

Lan thẩm chẳng nói chẳng rằng, đưa tay lấy cái cốc, cho lại vào túi: "Đồ để yên đó, dạo này nhiều kẻ không sạch tay sạch chân lắm."

Trương thị bùng nổ, nhưng có Bùi Tranh ở đây, bà ta chỉ dám nhỏ giọng phản bác: "Ngươi có ý gì? Ở đây ngầm chỉ ai đấy hả?"

Nữ nhi của bà ta từng ăn trộm một lần, danh tiếng vì thế mà bị bôi đen. Giờ nghe thấy mấy chữ "tay chân không sạch sẽ" là như bị đụng trúng vảy ngược.

Lan thẩm trợn tròn mắt: "Ai hó hé thì ta nói người đó."

Xa xa đúng lúc có mấy người cũng muốn đi nhờ xe bò, thấy xe dừng lại liền nhanh chân bước tới.

Lan thẩm thấy ngồi chung xe với Trương thị thật xúi quẩy, liền kéo Bạch Đào nhảy xuống, nhường chỗ cho mấy người mới đến. Dù sao bọn họ cũng mới tới đầu thôn, chưa đi xa, chẳng cần trả tiền.

Trương Nhị Cẩu thấy người ngồi đầy xe, cũng không dám nhìn Bùi Tranh lấy một cái, liền quất roi cho xe đi ngay.

Mãi đến khi xe quẹo ra khỏi thôn mới dám thở phào.

Cái vẻ mặt nghiêm túc, im lặng không nói lời nào của Bùi Tranh, đúng là dọa chết người.

"Xin lỗi nhé, Tiểu Đào, để cháu cũng không được ngồi xe." Lan thẩm áy náy nhìn cậu, thật ra kéo cậu xuống xe là vì sợ cậu cứ ngồi lại, thế nào cũng bị Trương thẩm lừa gạt.

Trong mắt thẩm, Bạch Đào trông vô hại, rất dễ bị lừa.

"Không sao đâu, Trương thẩm cứ như đang tra hộ khẩu ấy, cháu ngồi trên xe cũng chẳng yên nổi."

Nhắc tới Trương thị, Lan thẩm liền sầm mặt: "Đừng gọi bà ta là 'thẩm', ba ta cũng xứng chắc? Ta nói cho cháu biết, cháu mới tới thôn Thanh Hà này, còn chưa hiểu rõ tính bà ta. Cả nhà bà ta đều chẳng phải thứ gì tốt. Sau này gặp rồi thì bớt qua lại."

Bạch Đào ngọt giọng đáp: "Vâng ạ, cháu nghe Lan thẩm hết, Lan thẩm người tốt, chắc chắn không hại cháu đâu."

Lan thẩm chẳng ăn nổi đường ngọt, bực mình nhét lại cái túi vải vào tay Bạch Đào: "Ta nói cháu này, chẳng có chút cảnh giác gì cả. Có câu 'Tài bất lộ thân', cháu hiểu không? Cẩn thận có ngày bị người ta để mắt tới!"

Bạch Đào dĩ nhiên biết "Tài bất lộ thân", nhưng lúc này cậu lại không liên hệ được cái cốc thủy tinh với của cải, tạm thời quên mất đây là đồ quý hiếm ở vùng này.

"Cảm ơn Lan thẩm đã nhắc nhở." Lúc này Bạch Đào mới hiểu dụng ý Bùi Tranh bọc túi cho cái cốc, liền quay đầu, giơ giơ cái túi trong tay về phía y, "Cảm ơn Bùi đại ca đã giúp bọc túi nhé!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!