Chương 10: Đánh nát đầu chó của ngươi

Trời còn tờ mờ sáng, Khâu Đại Ngưu muốn sớm lên trấn bán thịt nên dậy từ rất sớm, nhưng đợi mãi không thấy Bạch Đào, chỉ thấy Bùi Tranh đi tới.

"Tranh ca, huynh cũng lên trấn à? Bạch Đào đâu? Không phải nói là sẽ cùng đi mang đồ sao?"

Bùi Tranh đáp, mặt không đổi sắc: "Cậu ấy phát sốt rồi, nóng lắm. Ta đang định đi gọi đại phu ở đầu thôn."

Y đoán chắc là do hôm qua Bạch Đào ngâm nước ở suối nước nóng xong, trên đường về lại nhiễm phong hàn.

Ban ngày hôm qua, y đã nghe thấy người nọ hắt xì không ngừng.

Sáng nay vào giờ Mão ba khắc, Bùi Tranh nằm bên trái giường sưởi, mơ màng nghe thấy Bạch Đào lẩm bẩm: "Lạnh...".

Y đưa tay thử thử nhiệt độ trên giường, thấy vẫn còn ấm, chỉ tưởng người kia sợ lạnh, liền dậy thêm củi.

Rửa tay xong, bưng đèn dầu quay lại, liền thấy người kia mặt đỏ rực, giữa trán nhăn lại, mồ hôi đọng trên mặt, tay thì gắt gao siết lấy chăn bông.

Bùi Tranh đưa tay ra thăm thử, nóng đến kinh người.

Từ nhỏ y thân thể cường tráng, ít khi sinh bệnh, nên nhất thời luống cuống, chỉ còn cách đắp thêm chăn của mình lên người đối phương. Rồi cố nhớ lại hồi nhỏ mình bị sốt, Lan thẩm từng chăm sóc ra sao, lại vội vã xoay người tìm một mảnh khăn, nhúng nước lạnh, đắp lên trán cho Bạch Đào.

Kết quả, Bạch Đào bị lạnh đến rùng mình một cái, mơ mơ màng màng giơ tay hất khăn ra, cả người co lại rút sâu vào trong chăn.

Bùi Tranh thấy cậu không phối hợp, đành ra ngoài tìm đại phu.

Người vừa mới kết nghĩa huynh đệ hôm qua, hôm nay đã lăn ra ốm, Khâu Đại Ngưu cũng sốt ruột: "Hay là ta không lên trấn nữa, đi xem Bạch Đào một chút."

Bùi Tranh từ chối hắn: "Không cần, ngươi đâu có biết xem bệnh, thịt tươi một chút dễ bán hơn." Y đến đây chính là để báo cho Khâu Đại Ngưu một tiếng, sợ hắn chờ sốt ruột.

——

Đầu óc Bạch Đào choáng váng, cảm thấy mình bị đè đến mức thở không ra hơi, cổ họng cũng đau rát, mũi thì hoàn toàn không thể thở nổi. Cậu gắng sức nửa ngày mới chống người ngồi dậy được, phát hiện trên người mình đắp đến ba lớp chăn, lòng bàn tay đặt lên giường còn cảm thấy nóng rát. Chẳng trách đổ mồ hôi như tắm, đây là định hấp chín cậu à?

Bùi Tranh nghe thấy có động tĩnh trong phòng, bèn đi đến xem: "Thuốc đang sắc, lát nữa mới uống được."

"Ta bị sao vậy?" Bạch Đào ngồi trên giường, khó nhọc hít hít mũi, vừa mở miệng thì giọng đã khản đặc chẳng ra hơi.

"Đại phu nói ngươi nhiễm phong hàn, chú ý giữ ấm, nghỉ vài hôm là khỏi."

"Có đại phu đến rồi?" Bạch Đào sờ lên đôi chân dầm gió dãi mưa hôm qua của mình, "Chắc là hôm qua lúc từ trên núi xuống bị lạnh."

Cậu có hơi hối hận.

Hôm qua bận rộn gần nửa ngày, đến tận tối lúc ngủ, cơ thể cũng chẳng phát ra tí cảnh báo nào. Nào ngờ vừa nằm xuống thả lỏng thì virus thừa cơ tập kích, đánh úp không kịp trở tay. Giờ thì hay rồi, vốn đã là người ở nhờ nhà người ta, giờ còn khiến người ta phải tốn công tốn sức chăm sóc.

Bùi Tranh đưa cho cậu một cốc nước: "Trong nồi có cơm nóng."

Bạch Đào có phần ngượng ngùng nhận lấy: "Làm phiền ngươi rồi. Tiền thuốc với tiền khám là bao nhiêu? Đợi ta có tiền sẽ trả lại cho ngươi."

Bùi Tranh nghe giọng cậu vừa khàn vừa yếu, nhíu mày: "Bớt nói lại."

Bạch Đào ngoan ngoãn ngậm miệng, uống xong cốc nước thì lí nhí cảm ơn, sau đó lại nằm xuống, mơ mơ màng màng ngủ tiếp. Cơ thể cậu cần một trận chiến ác liệt ba trăm hiệp với virus trong lúc ngủ.

Bùi Tranh vừa ra khỏi phòng, chợt nhớ lời dặn của đại phu, lại quay lại, cẩn thận đắp kỹ chăn cho cậu.

Nhìn mớ tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết trên trán Bạch Đào, phản ứng đầu tiên của Bùi Tranh là, đợi cậu khỏi bệnh rồi, mấy cái chăn này nhất định phải giặt hết. Nhưng nghĩ lại, Bạch Đào đang bệnh trông vừa yếu ớt lại tội nghiệp.

Đợi thuốc sắc xong, Bùi Tranh không nương tay chút nào mà gọi cậu dậy. Thấy cậu cau mày uống hết bát thuốc, y mới vác cung tên lên đường, dắt theo cả Đại Hắc lên núi.

Mùa đông là thời điểm nông nhàn, ở nhà cũng chẳng có gì làm, Bùi Tranh vốn đã thích dạo quanh núi. Săn được gì thì tốt, không thì coi như giết thời gian.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!