Chương 39: Máu nhuộm hai bàn tay

Editor: Mèo coki

Một money boy bỉ ổi, chạm tay có thể bỏng, một kiểm sát viên phục vụ nhân

dân quyến rũ, quả nhiên là thế giới quan bị đảo lộn rồi......

Không biết Rayne mượn dũng khí từ nơi nào, côn đồ vô lại hừ lạnh: "Bắt tôi

ư?" Sau đó gã ta cười đến phách lối, liều lĩnh: "Tôi sẽ chờ cô ở ngoài

đường." Rồi gã rời đi, biến mất giống như chui vào trong bóng tối.

Thì ra là tên money boy này cũng có đầu óc, không dễ dọa. Nữ kiểm sát viên xinh đẹp lắc đầu, cũng không có gì tiếc nuối.

"Cám ơn." Giang Hạ Sơ lễ phép mà xa cách, vì đỡ Quan Ngải đang bất tỉnh nhân sự nên có chút lảo đảo.

"Cô là mục tiêu của gã, mà gã là mục tiêu của tôi, tôi chỉ làm việc của

mình thôi." Thành Sơ Ảnh rất lạnh nhạt, có thể xem là người đầu tiên có

sự bình tĩnh sánh bằng với Giang Hạ Sơ.

"Chứng cớ không đủ sao?" Hỏi xong, Giang Hạ Sơ cảm thấy hình như mình hơi nhiều chuyện rồi.

"Nếu dựa vào ly rượu này thì chỉ có thể bắt giam gã mấy ngày, trị ngọn không trị gốc." Khóe miệng Thành Sơ Ảnh gợi lên nụ cười lạnh: "Gã rất giảo

hoạt, tôi không có đủ chứng cớ để bắt gã."

Thành Sơ Ảnh rất đẹp, còn có ai có thể dùng khuôn mặt lạnh lùng này để mê hoặc lòng người nữa đây? Giang Hạ Sơ lại nghĩ tới Tả Thành một lần nữa, lần này lại không

vì lí do gì.

"Cho dù là công việc nhưng cô đã giúp tôi nên tôi vẫn phải cảm ơn."

"Tôi nhận lời cảm ơn của cô." Thành Sơ Ảnh cười nhạt, dáng vẻ rất thản

nhiên, không kệch cỡm, rượu trong ly sóng sánh hắt lên con ngươi lúc

sáng lúc tối của cô.

Bước lảo đảo về phía trước, Giang Hạ Sơ cố gắng đứng thẳng lưng, ở dưới ánh đèn mờ ảo, dường như cô đang bước vào mơ hồ.

Thành Sơ Ảnh nhìn ly rượu màu đỏ, vẻ mặt không rõ, cười nhạt, khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa thì đã không thấy bóng dáng của Giang Hạ Sơ đầu.

Dưới ánh đèn đầy màu sắc, Thành Sơ Ảnh cười rất kì lạ, trong đôi mắt thấp

thoáng vẻ khổ sở sau đó dần dần tràn ra: "Giang Hạ Sơ, rốt cuộc cũng gặp được cô, tôi đã chờ đợi mười một năm rồi đấy."

Mười một năm

trước, Tả Thành đã gọi cái tên này rất nhiều, rất nhiều lần. Từ đó, mỗi

lần Tả Thành kêu tên này thì cô cũng lặp lại cho nên từ lâu cô đã khắc

sâu cái tên này. Thành Sơ Ảnh biết, đối với Tả Thành, Giang Hạ Sơ là một tồn tại không gì sánh được.

"Giang Hạ Sơ, tôi cứu cô chỉ là vì

được người khác nhờ vả thôi." Cô ta cười như không cười, giống như có

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!