Editor: Mèo coki
Bỏ lại giầy, người nào đó bước đi như bay. Giang Hạ Sơ nhìn đôi giày bị
người nào đó vứt bỏ trên mặt đất, nhíu mày: "Chuyện đó khó khăn như vậy
sao?"
Sau đó Quan Ngải kiên quyết tạm biệt giày cao gót, phối bộ
lễ phục có giá trên trời kia với một đôi giày Cavans. Sau đó hiên ngang
đi vào hội trường, thoải mái đoán nhận vô số ánh mắt, nhất là ánh mắt
giận dữ ngút trời của ông Quan.
Quan Ngải nói: Mình đi đường
mình, cứ để cho người khác nhìn đi và cô ấy đã làm được. Có lúc Giang Hạ Sơ rất hâm mộ Quan Ngải có thể như thế tự nhiên thoải mái như thế, còn
cô thì lại không làm được.
Đường mòn ngăn cách hai thế giới, ánh đèn rực rỡ và sự yên lặng là hai thái cực.
Giang Hạ Sơ thích yên tĩnh, gần như là tĩnh mịch, không có hơi thở sự sống,
như vậy cô mới có thể hô hấp, mới cảm giác mình còn sống, còn sống một
cách thật sự. Vì vậy cô không dung nhập vào được những bữa tiệc linh
đình về đem.
Đây là nơi duy nhất không bị sửa sang lại của nhà họ Quan, nghe Quan Ngải nói nơi này đã từng là vườn hoa của mẹ cô ấy nhưng hôm nay chỉ còn đổ nát, hoang tàn.
Không muốn nhìn vật nhớ người sao? Hay là oán hận trách cứ? Nên mới trở nên hoang tàn như vậy. Có ai biết được nghi ngờ khiến lòng người rất mệt mỏi.
Chỉ có một thân cây lẻ loi đứng thẳng, dưới tàn cây có một cái ghế gỗ, có thể nhận ra
mẹ Quan Ngải là một người phụ nữ tao nhã, Giang Hạ Sơ biết loại cây này, là cây dâm bụt, hoa dâm bụt có nghĩ là tình yêu tinh tế.
Cây rồi sẽ khô héo, hoa rồi cũng sẽ tàn, hoa dâm bụt rơi xuống, tình yêu tinh
tế gửi gắm trong hoa có thể vĩnh hằng sao? Giang Hạ Sơ ghét tình yêu
vĩnh hằng, nó rất tốt đẹp nhưng cô lại ghét nó.
Ngồi trên ghế gỗ, làn váy màu đen phủ kín cả cái ghế. Thỉnh thoảng có vài chiếc lá rớ
xuống vai cô, lành lạnh, giữa đêm mùa hè nhưng lại lạnh lẽo. Giang Hạ Sơ ngẩng đầu, nhìn bầu trời xa xa, bầu trời mờ tối làm cô không thấy rõ
sao, giống như ánh mắt của người kia, vĩnh viễn thần bí. Cô cúi đầu cười lạnh, thứ nhìn thấy chân thật nhất không phải là những chấm nhỏ xa xa
kia.
Thật ra thì đôi mắt của Tả Thành còn lạnh hơn nhưng chấm nhỏ kia, luôn bị bao phủ bởi một tầng sương mù bí ẩn. Lại một lần nữa,
không hề có điềm báo trước, Tả Thành xuất hiện trong thế giới của Giang
Hạ Sơ, cô chỉ nghĩ tới việc chạy trối chết, liền nhấc làn váy lên, xoay
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!