Cúi đầu, nhíu mày, mím môi, Quan Ngải như quên hết tất cả, nhìn chằm chằm máy tính trong tay.
Ngón tay linh hoạt, gõ bàn phím cứ như là lướt gió. Hình như có câu miêu tả nó là: Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.
Lần thứ nhất, âm một vạn chín ngìn tám trăm.
Lần thứ hai, âm một vạn bốn nghìn.
Thứ tư lần, âm một vạn năm nghìn sáu trăm.
Lần thứ năm, âm một vạn bốn ngìn.
Tổng cộng năm lần, lần nào cũng bị âm, không có lấy một con số dương. Nhấn
năm lần, bốn kết quả, tổng kết: "Lỗ một vạn bốn nghìn." Quan Ngải nhíu
cặp lông mày lá liễu xinh đẹp, thật hận chính mình rèn sắt không thành
thép, nhưng sau khi tự khai thông mình một phen thì mặt mày lại hớn hở:
"Mấy lần trước đều lỗ hai vạn, có tiến bộ."
Xem ra mọi chuyện đã
bắt đầu đi vào quỹ đạo rồi, rất có thể sẽ phát triển không ngừng. Cô tự
an ủi chính mình, thật ra thì lời an ủi này đã dùng qua rồi, vào lúc
khai trương Thiên Lam một năm trước nhưng giờ dùng lại cũng không sao
cả.
Quan Ngải đang suy nghĩ làm như thế nào để Thiên Lam đang
kinh doanh thua lỗ chuyển sang có lời thì lại có người gào thét ầm ĩ phá hỏng mưu lớn.
"Chị ơi…. Chị ơi."
Khí chất đâu, khí chất đâu...... Tiểu Thanh đã được hun đúc hơn một năm rồi mà tại sao vẫn còn kinh ngạc, sợ hãi như vậy.
Mỗi lần Quan Ngải quang minh chính đại nói ra từ này thì trong lòng Tiểu
Thanh đều đáp lại bằng một câu: Còn không phải là bị chị hun đúc sao,
trước kia thím Vương bên cạnh đều nói em là thục nữ đấy.
Quan
Ngải nhìn con số đang hiện rõ ràng trên máy tính, thật là chói mắt, cô
đẩy nó ra, ngẩng đầu lên, không sợ hãi gào to đáp lại: "Kêu cái gì, nơi
này là quán cà phê, không phải quán bán hàng, cho em uống nhiều cà phê
như vậy mà khí chất đi đâu mất tiêu rồi?"
dB của chị còn cao hơn em nữa đấy. Tiểu Thanh liếc mắt nhìn lướt qua bốn phía: Đang có người dùng ánh mắt tố cáo đấy.
Tiểu Thanh dùng ánh mắt đơn thuần để biểu đạt căm phẫn đang dâng trào trong
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!