Quan Ngải cũng không
ép hỏi, nhưng đôi mắt phượng cứ cố ý vô tình liếc nhìn Giang Hạ Sơ,
dường như muốn thăm dò chút dấu vết còn sót lại.
Giang Hạ Sơ
không nói lời nào, rẽ vào một khúc ngoặt. Thời tiết tháng Năm hơi nóng,
người trong công viên thưa thớt. Giang Hạ Sơ ngồi vào một cái ghế gỗ có
độ nóng đến bỏng cả người bên ngoài lan can, Quan Ngải cũng ngồi xuống,
mày nhăn lại: Nóng quá!
"Đã rất lâu rồi." Giọng nói dường như bị
phiêu tán đi rất xa, nhưng mà bầu trời lại không có gió. Giang Hạ Sơ
không thèm để ý đến nỗi ưu thương và vẻ chết lặng trên mặt, "Nhưng mà
vẫn không thể nào quên."
Giang Hạ Sơ là một cô gái giống với loài hoa du đồng, ý nghĩa của hoa du đồng là nỗi đau thương mờ nhạt. Quan
Ngải nghĩ, chắc chắn chuyện xưa của Giang Hạ Sơ là một câu chuyện rất bi thương, muốn nói lại không thể nói ra miệng. Nhưng Quan Ngải lại muốn
biết, rất muốn, lần đầu tiên không phải vì sở thích nhiều chuyện của
mình. Cô thầm muốn thực sự đi vào thế giới của Giang Hạ Sơ. Ba năm quen
biết, nhưng Quan Ngải biết, cô chưa từng thực sự tới gần được Giang Hạ
Sơ, ngoại trừ Tề Dĩ Sâm ra, thì Giang Hạ Sơ phòng bị tất cả mọi người.
Giang Hạ Sơ hơi ngửa đầu, nhìn về một nơi vô định phía xa xa, Quan Ngải nhìn
một bên mặt của cô, cảm thấy nó giống như bị che phủ bởi cái gì đó, nhìn thế nào cũng cảm thấy không chân thực. Bất tri bất giác, Quan Ngải như
đã tiến vào mùa hoa du đồng đau thương, giọng điệu của cô cũng lộ vẻ
buồn bã, "Hạ Sơ, cậu mệt lắm, đúng không? Chuyện cũ của cậu, đừng giấu
giếm nữa."
Đừng giấu giếm nữa... Cho dù là chuyện cũ, hay là
chính cậu, mệt mỏi liền buông tay thôi. Những trang sách này không cần
giữ nữa, cuốn sách này, Giang Hạ Sơ cũng nên đọc xong rồi.
Trong
mắt như bị nhuộm màu đen của áng mây phía chân trời xa, con ngươi Giang
Hạ Sơ đen kịt: "Tớ cứ nghĩ rằng cả đời này sẽ không nhắc lại nữa, nhưng
khi Tả Thành vừa xuất hiện, tất cả như bị đảo lộn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!