Xảy ra chuyện lớn rồi......
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Quan Ngải biết mình gây họa nên cúi đầu xin
lỗi, còn chủ động tiến lên hy sinh tay áo của mình để lau vất bẩn, cố
gắng làm cho áo vest khôi phục lại như trước.
Sau một hồi giày vò ép buộc, Quan Ngải "giở trò" nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích.
Hình như có cái gì đó không đúng, Quan Ngải ngẩng đầu lên, xem xét tình
huống trước mắt. Đột nhiên ánh mắt của cô đối diện với một đôi mắt đen
láy như Hắc Diệu Thạch, Quan Ngải kinh ngạc, trái tim nhỏ bé khẽ run
rẩy, gây ra họa lớn rồi, Quan Ngải không hiểu ý đồ đan xen trong mắt đối phương, cô cảm thấy đó là tức giận nhưng cũng không giống.
Quan
Ngải lau thêm một lúc nữa, tự nhận là rất sạch sẽ rồi, cười ngượng
ngùng: "Bây giờ đã sạch sẽ rồi, thật sự xin lỗi, anh cứ tiếp tục đi,
tiếp tục đi thôi."
Nói xong thì xấu hổ lui ra sau, ngước mắt lên, đối phương vẫn nhìn cô không chớp mắt. Thật là buồn bực, người này rất
kì lạ, hình như ánh mắt này quá mãnh liệt rồi.
Quan Ngải cúi đầu, giả bộ làm Ninja rùa, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, tầm mắt của người
ngồi đối diện vẫn không thay đổi. Quan Ngải tức giận cúi đầu lần nữa,
nói thầm nho nhỏ: "Quái nhân."
Không phải là người cuồng nhìn
trộm đấy chứ? Quan Ngải có ý nghĩ hết sức kỳ quái, cũng có chút hoang
mang, cô hoang mang rồi bắt đầu rối rắm, không phải là lại tái phát rồi
chứ. Cô cầm ly cà phê trước mặt lên, uống một hớp, tiếp tục đánh giá một phen: "Vẫn là cà phê trong tiệm mình ngon hơn."
Lắp đặt thiết bị xa xỉ như vậy, không phải là cà phê cũng chẳng có gì đặc biệt đó sao? Quan Ngải hả hê, tự đắc.
"Hình như cái đó là của tôi."
Quan Ngải nghe thấy tiếng nói xa lạ, cô phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, đầu óc mơ màng: "Hả?"
Ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện không còn mãnh liệt giống như vừa rồi mà trở nên bình thường hơn rất nhiều.
Ít nhất là ba mươi giây sau, Quan Ngải mới tỉnh táo lại, đương nhiên sau
đó cực kì xấu hổ: "Thật xin lỗi, tôi cầm nhầm ly cà phê của anh rồi, hay là tôi gọi cho anh một ly khác nhé?"
Quan Ngải ơi Quan Ngải, thành không không có mà thất bại thì có thừa......
"Không cần đâu." Người đàn ông đó lạnh nhạt từ chối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!