Trong cuộc trao đổi này, Quan Hân cho rằng cô ta không mất một đồng tiền đánh cược nào, lại không biết rằng đã đánh cuộc cả trái tim, thật ra thì từ khi vừa mới bắt đầu cô ta cũng biết mình không có phần thắng, lại vẫn ngây ngốc chui đầu vào để nhận lấy thất bại thảm hại.
Buông tay, hoàn thành thoả thuận, đến bây giờ bọn họ là người yêu, người yêu xa lạ, người yêu không biết gì ngoài tên họ.
"Anh có nhớ không?" Trong chớp mắt, Quan Hân dừng lại trước cửa, vẫn không xoay người, giọng nói hơi không lưu loát, "Đây là lần thứ ba gặp mặt."
Tiếng nói Quan Hân vừa rơi xuống, lần này không đợi trả lời, cô ta đã đi rồi. Dường như trong vô thức, cô không muốn nghe thấy người đàn ông này lạnh lẽo trả lời "không nhớ rõ".
Nhưng, Quan Hân đi xa lại không nghe được, trong căn phòng lạnh như băng bỗng phiêu đãng hai chữ: "Nhớ rõ."
Nhưng có một điều Quan Hân đã đoán đúng, đó là sự lạnh lẽo như băng.
Ngoài cửa, ngăn cách với người đó là một thế giới khác, mới biết ánh mặt trời tháng năm rất nóng. Quan Hân lầm bầm lầu bầu, nói ra những lời nói chính mình cũng không hiểu: "Không cần biết cô là ai, dù sao cũng cám ơn cô." Bởi vì cuối cùng cô ta và anh cũng gặp nhau rồi.
Quan Hân cảm thấy nhất định là mình đã điên rồi, mới bằng lòng chơi trò chơi tình ái này với Tả Thành, lại còn phải giả làm hồ đồ nữa.
Chính cô ta cũng không giải thích được, rốt cuộc động cơ của mình là gì. Là kích động hay rung động?
Đây là lần thứ ba Quan Hân nhìn thấy người đàn ông này, có lẽ Tả Thành không nhớ rõ, nhưng không biết tại sao, Quan Hân lại nhớ rất rõ ràng.
Lần đầu tiên là trên một buổi đấu giá từ thiện.
Câu đầu tiên Tả Thành nói với cô ta, giọng điệu vẫn lạnh băng như cũ: "Tôi muốn Hạ Sơ của cô, ra giá đi."
Hạ Sơ là một khối Noãn Ngọc cô ta chụp được trên buổi đấu giá. Nếu đồng ý sẽ cảm thấy lòng tự trọng bị tổn hại, cô ta đáp lời anh: "Vô giá."
Đến bây giờ cô ta cũng không hiểu tại sao mình lại trả lời như vậy, tóm lại cô ta không thích người đàn ông này lạnh lùng với mình.
Lần thứ hai là trên bữa tiệc khiêu vũ khi Vũ thị đưa ra thị trường.
Lần thứ hai cô ta nhìn thấy Tả Thành, chỉ cần một cái liếc mắt đã nhận ra anh. Trong góc yên tĩnh, một mình uống rượu.
Cô ta đứng phía sau anh nói: "Ở đây rất yên tĩnh, xem ra anh là người không thích những bữa tiệc khiêu vũ."
Tả Thành đứng lên, đi sát qua bả vai cô ta, cũng không nhìn nhiều, lạnh lùng mà chống đỡ: "Bây giờ không yên tĩnh nữa rồi."
Lần thứ ba, chính là hôm nay, cô ta thành bạn gái anh.
Ba mặt duyên phận, Quan Hân bằng lòng đón lấy quy tắc bất bình đẳng của trò chơi này, tiền đánh cuộc cũng ghê gớm thật.
Quan Hân mi điên thật rồi!
Quan Hân không biết, Tả Thành nhớ, nhớ đây là lần thứ ba gặp mặt, nếu như Quan Hân biết lý do mà Tả Thành nhớ rõ, có lẽ sẽ cười to mất, quả thật là có chút buồn cười.
Bởi vì khối Noãn Ngọc đó tên là Hạ Sơ.
Vì một khối Noãn Ngọc tên là Hạ Sơ mà Quan Hân đã biết Tả Thành.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủn, mà tin đồn đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ như quả cầu tuyết lăn qua thành phố nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ này.
Trà dư tửu hậu*, mọi người sục sôi ngất trời, bàn về một người bọn họ hoàn toàn không biết tên, chỉ vì cái tên này hôm nay đã ở trên đầu Tả Thành.
(*): Giờ rỗi rãi sau khi cơm nước xong
Cuối cùng đêm tối cũng bao phủ, thành phố an tĩnh, tấm màn đen dầy đặc chụp lấy phía chân trời, được nạm rất nhiều ánh sao, cùng với một ánh trăng lạnh lẽo treo trên cao.
Ánh trăng màu vàng hơi đỏ lướt qua đám mây tía sáng chói, nước trong hồ cuồn cuộn phun ra.
Bên cạnh hồ, một bóng dáng yên lặng ngồi đó, mái tán loạn tóc khoác lên sống lưng ưỡn thẳng, màu đen nhuốm lên u ám, tựa như ánh mắt của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!