Chương 16: Bánh thịt từ trên trời rơi xuống

Giữ vững bình tĩnh, rốt cuộc cũng hỏi rồi, tòa soạn báo Giang Văn, được lắm!

Không phải chính phủ, đáng giá để nghi ngờ! Phóng viên rất khó hầu hạ, không phải chính phủ thì không tin.

Phóng viên mỏ nhọn đó toét miệng cười, lộ ra hàm răng hơi vàng, hiển nhiên là rất vui vẻ, đúng là độc nhất vô nhị! Cơ hội đã mất thì rất khó để tìm lại nên đám phóng viên tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: "Là chủ nhân của thẻ công tác sao?" Nói xong gã còn giơ kịch bản gốc trong tay lên, lấy một thẻ công tác màu xanh lá cây ra, khí thế bức người, thừa thắng xông lên: "Lần này lựa chọn đài Lăng Giang để tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh là có nguyên nhân đặc biệt đúng không?

Hay đúng hơn là có quan hệ trực tiếp đến phát thanh viên Quan Hân?"

Phóng viên làm liền một mạch, giăng lưới toàn diện, không hề có chỗ sơ hở sau đó vừa lòng chờ Tả Thành trả lời, hình như là lòng tin tăng lên gấp bội, tư thái rõ ràng là của người chiến thắng.

Người phụ tá sau lưng Tả Thành lau mồ hôi liên lục nhưng vẫn luôn cảm thấy sống lưng lành lạnh. Phụ tá than vãn: Gan thật, lại dám nhổ lông trên lưng cọp. Sau đó xoa bóp cổ tay: Lại một phóng viên nhiệt huyết hiến thân cho sự nghiệp.

Phụ tá co lại một góc, cách xa đất thị phi, đôi mắt nhỏ lại đảo loạn nhìn chung quanh, chờ tổng giám đốc nổi đóa.

Một ngày này, phụ tá bị hoảng sợ không ít, nhưng lại không biết chuyện lớn còn ở phía sau. Là ảo thanh* sao? Nếu không thì tại sao anh lại nghe thấy tổng giám đốc bình thản trả lời: "Nên trả lại thẻ công tác cho bạn gái tôi."

*Ảo thanh là một triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt hay gọi theo thông thường là bị điên. Bệnh nhân nghe có một giọng nói vang lên bên tai bắt mình phải làm gì đó hoặc khen hoặc chê…

Một câu nói làm mọi người hoàn toàn yên tĩnh.

Tả Thành mấp máy môi, mang theo nụ cười như có như không.

Phụ tá không có cách nào suy nghĩ được nữa, quả nhiên hôm nay tổng giám đốc không bình thường nên thế giới cũng nhốn nháo.

Diệp Tịch đang uống nước, ngậm một ngụm nước trong miệng, bị những lời này làm cho kinh ngạc đến quên nuốt, cũng quên phun ra nên hình tượng thần tượng có chút bị phá vỡ. Đầu óc hỗn độn: Đang làm cái gì vậy? Anh biết chuyện này mà, bạn gái? Anh không biết trong mắt anh ta, ngoại trừ Giang Hạ Sơ ra còn có động vật giống cái khác đấy.

Hình như Lâm Khuynh Nghiên cũng bị hoảng sợ không nhỏ, khuôn mặt tinh xảo có chút thay đổi.

Trong vòng ba mươi giây, bên trong tầng 37 chỉ còn tiếng hít thở, mọi người đều đang tiêu hóa...

Ba mươi giây sau, hoàn toàn bùng nổ, mỗi người đều giống như cắn thuốc lắc vậy.

"Bạn gái? Xin hỏi tổng giám đốc Tả đang nói đến phát thanh viên Quan Hân của đài Lăng Giang sao?" Một phóng viên gõ laptop trên tay, phát ra tiếng vang lạch cạch.

Tả Thành cười không nói, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, chỉ im lặng.

Một phóng viên béo ú khác lấy cam đảm quanh co lòng vòng: "Hôm nay tổng giám đốc Tả ra mặt là vì đài Lăng Giang sao? Lần tuyên truyền này là ý của phát thanh viên Quan hay là do anh gợi ý?"

Tả Thành vẫn im lặng như cũ, biểu cảm nghèo nàn hướng về phía ống kính.

Một phóng viên khác trực tiếp nói thẳng: "Xin hỏi hai vị bắt đầu qua lại từ khi nào?"

Tả Thành vẫn không nói, thái độ cũng không rõ ràng, ánh mắt không nóng không lạnh.

Phóng viên kiên trì không ngừng: "Tại sao lúc này lại công khai tình cảm?"

Một phóng viên thần kinh thô hỏi: "Quan hệ của hai người có liên quan gì đến bộ phim này không?"

...

Vấn đề liên tục được đặt ra, có thể so sánh với mười vạn câu hỏi vì sao, cái sau lại càng sắc bén, mạnh mẽ hơn cái trước. Ngoại trừ câu "Nên trả lại thẻ công tác cho bạn gái tôi" thì Tả Thành không nói thêm một chữ nào nữa, hình như gương mặt tuấn tú sau đôi kính đang chìm vào cái gì đó.

Dưới đài vẫn đang nhốn nháo, tuy không có người trả lời nhưng cũng không cam chịu im lặng, tiếp tục đóng kịch một vai. Tả Thành liếc một cái, giống như đã đến lúc, rũ mí mắt xuống, đứng dậy khỏi ghế, đi ra khỏi tầng 37, không nhìn tròng mắt mọi người ở đây sắp rớt ra ngoài đến một lần.

Nhân vật chính đi rồi, nhân vật phụ choáng váng, quần chúng sửng sốt, người xem cho rằng mình đang nằm mơ.

Phụ tá còn đang đứng ở một góc, cách xa thị phi, quên hết tất cả hỗn độn: Cuối cùng tổng giám đốc đại nhân cũng bình thường lại rồi.

Diệp Tịch quên cả tạo dáng bảnh bao, lần đầu quên bày ra tư thế đẹp mắt trước mặt ống kính. Sửng sốt hồi lâu mới âm thầm phun một câu: "Tả Thành bị ma nhập rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!