Edit: Quan Vũ.
Cứ thế, Quan Ngải đi khỏi, thế là bệnh viện đã yên tĩnh rồi.
Lúc Giang Hạ Sơ trở về, thì Tả Thành còn đang lười biếng nằm trên giường bệnh, ánh Mặt Trời đã chiếu lên sườn mặt của anh, phủ lên một lớp màu vàng kim nhàn nhạt, đẹp đến mức mang chút yêu khí gì đó.
Người đàn ông này, ngoại hình đẹp quá rồi!
Giang Hạ Sơ sững sờ một lát, nhìn anh.
Ngón tay lật tạp chí, người đàn ông lười nhác ngước mắt lên: "Cô ta đi rồi sao?"
"Cô ta" ở đây là chỉ Quan Ngải.
Giang Hạ Sơ nhíu mày: "Sao anh biết?" Lại tường minh trong khoảng khắc, lông mày nhuốm vẻ tươi cười: "Là anh làm."
Người đàn ông này, thạo nhất là đánh úp trong lặng lẽ.
Tả Thành không thừa nhận cũng không phủ nhận, đôi mắt mang sương mù nặng nề u ám, nửa khép lại, khóe môi cười như không cười.
Giang Hạ Sơ qua ngồi, thuận miệng hỏi: "Cô ấy đắc tội anh rồi sao?"
Nghĩ thật kỹ, hình như con người Quan Ngải hội tụ tất cả những đặc chất mà Tả Thành không thích: Ưa ồn ào, vô lại, côn đồ, là đúng chuẩn kiểu người được voi đòi tiên...
Câu trả lời Tả Thành đáp lại ngắn mà ý nhiều: "Cực kỳ phiền phức." Hàng lông mi dài mà dày khẽ nâng, nhìn Giang Hạ Sơ: "Em là người phụ nữ của anh thì nên đứng bên cạnh anh, anh không thích em đi cùng với người khác."
Không phải là người đàn ông lắm lời đường mật, không hiểu tính thú phong nguyệt, lại luôn nói hết những lời âu yếm không chút giấu giếm.
Giang Hạ Sơ ngây người ra một lát, mới trả lời: "Cô ấy là bạn của em, cô ấy vì em nên mới nhảy vào vũng nước đục này."
"Anh là chồng của em." Giọng điệu chân thật đáng tin. Người đàn ông này bá đạo, ham muốn chiếm hữu, quá đáng.
Anh là chồng của em.
Chỉ một câu nói mà lòng Giang Hạ Sơ đã mềm muốn nhũn ra. Lần đầu tiên, cô trông thấy một Tả Thành tính trẻ con, không mang phòng thủ như thế.
Tả Ngư từng nói: Cô không nhìn thấy hết mọi thứ của người đàn ông này.
Giờ đây, cô đã hiểu một chút.
"Em biết, anh là chồng của em."
Chẳng biết tại sao Giang Hạ Sơ lại trả lời như thế, đôi mắt mờ mờ mịt mịt, không biết là vui hay giận.
Hiển nhiên, nói như thế, Tả Thành lấy làm hưởng thụ lắm, khóe môi nhếch lên.
Nhưng mà, sau đó, Giang Hạ Sơ lại thêm một câu vào: "Nhưng em đã đốt giấy chứng nhận kết hôn rồi."
Giây trước người đàn ông hãy còn dịu dàng như nước, giờ khắc này mắt đã nổi giông tố.
Giang Hạ Sơ im lặng không nói gì cả, chỉ nhìn anh.
Rất lâu sau, Tả Thành nói: "Chúng ta về làm lại."
Cô cười nhạt nhòa, không đồng ý cũng không cự tuyệt.
Cô vừa mới nhận ra, người đàn ông này, có mấy khi lại bướng bỉnh như một đứa bé.
Đột nhiên ánh mắt anh nóng rực, cuộn trào l-q
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!