Ngọn lửa trong doanh trướng cháy bập bùng, ta quỳ một gối xuống, giọng nói rõ ràng:
"Mạt tướng nguyện vì đại nhân phân ưu."
Trong doanh trướng, mọi người đều nhìn về phía ta, ta lại chỉ nghe thấy Ứng Trì nói: Tốt.
Mọi chuyện phải đến lúc kết thúc mới có thể kết luận.
Đêm đó, ta vén rèm bước ra khỏi doanh trướng, lại hơi sững sờ.
Ta thấy Ứng Trì đang cầm một nắm đậu nành cho ngựa ăn.
Con ngựa đó trông không giống chiến mã, không có yên cương cũng không có dây cương, thần thái oai hùng, bốn vó trắng như tuyết, tràn đầy vẻ đẹp mạnh mẽ, hoang dã.
Ta bất giác nhớ đến lời Lâm Thiệu nói.
Hắn nói phu nhân từng thả con tuấn mã của mình đi.
Ta im lặng trở về doanh trại. Ngày hôm sau hỏi Lâm Thiệu về chuyện này, hắn ngẩn người, sau đó cười lớn:
"Con ngựa đó đương nhiên không thể là cùng một con, nhưng hẳn là quan hệ mẹ con. Mấy năm trước đúng là nó dẫn theo một con ngựa con bị bệnh về doanh trại, sau đó Ứng Trì cũng từ từ nuôi lớn con ngựa con đó, không thuần hóa gì cả, chỉ là cho ăn cho vui thôi."
Vốn dĩ ta không nên hỏi, nhưng nhớ đến lời phu nhân nói, ta luôn cảm thấy mình đã tìm được đáp án.
Nụ cười của Lâm Thiệu nhạt dần, sau đó hắn nhếch môi, vẻ mặt không biết là chua xót hay nhẹ nhõm: "Ban đầu không muốn nói với ngươi, nhưng đã giao ngươi cho Ứng Trì rồi, nói cho ngươi cũng không sao.
Năm đó di vật mà mẹ Ứng Trì để lại cho hắn không cẩn thận bị rơi xuống biển, Ứng Trì tìm rất lâu không thấy, đành bỏ cuộc. Là tỷ ấy xuống biển tìm mấy ngày liền, chúng ta đều tưởng tỷ ấy đang chơi đùa, không ngờ là vẫn luôn ghi nhớ chuyện này.
Sau đó tỷ ấy cuối cùng cũng tìm được miếng ngọc bội đó, giơ lên cười với hắn. Chính là lần đó, ta nói tỷ tỷ giống như thần nữ, Ứng Trì đứng bên cạnh ta, khẽ ừ một tiếng."
Hồ Nhung quả nhiên có gian kế.
Mai phục ở đó là kỵ binh của cả một bộ lạc.
Nhưng ta đã sớm dự liệu trước, lặng lẽ nấp ở gần rừng Hồ Dương quan sát, một mình đi đến doanh trại của địch để nắm rõ bố phòng của chúng, còn chôn không ít bình dầu lửa.
Kiên nhẫn chờ đợi nửa đêm, đợi đến lúc tinh thần của chúng mệt mỏi nhất, ta vung tay lên, tiểu đội liền lặng lẽ giương cung.
Vút vút vút!
Ngọn lửa phản chiếu trong mắt ta, sau đó nhanh chóng lan rộng.
Tiếng còi cảnh báo vang lên, ta giục ngựa dẫn đầu, xông vào nơi đã đầy khói lửa.
Đêm đó, tiếng c.h.é. m giết, tiếng kêu thảm thiết, tiếng lửa cháy bập bùng vang vọng khắp nơi.
Ngồi trên lưng ngựa, ta giương cung b.ắ. n tên, mắt không chớp, một mũi tên xuyên qua không trung.
Ngày hôm sau, ta với khuôn mặt đầy vết máu, dẫn theo một đám binh lính mệt mỏi nhưng ánh mắt sáng rực, áp giải tù binh và chiến lợi phẩm trở về doanh trại.
Không ai dám nhìn ta, ta lại thản nhiên đặt xuống thứ trong tay.
Thình thịch!
Đó là đầu của tên thủ lĩnh địch đóng quân ở đó.
Ta thản nhiên tâu:
"May mắn hoàn thành nhiệm vụ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!