Chương 4: (Vô Đề)

Nghe thấy cái tên này, Lâm tướng quân sững người, ngay sau đó môi ông run rẩy, vành mắt nam nhân cao lớn ấy cũng có chút đỏ ửng.

Ông ấy che giấu bằng cách nghiêng mặt đi, nói:

"Gió kinh thành to quá, thổi đến nỗi mắt ta đau."

Nhưng không ai trong Lâm gia vạch trần ông ấy, bởi vì vành mắt của những bậc trưởng bối đều đỏ hoe, đặc biệt là Lâm Thiệu. 

Nắm đ.ấ. m của ông ấy siết chặt, một lúc lâu sau mới buông lỏng.

Ông ấy là người đệ đệ mà phu nhân yêu quý nhất, cũng là cữu phụ mà tỷ tỷ kính trọng nhất.

Nghe nói hôn sự của phu nhân là do Hoàng thượng ban hôn, thánh chỉ ban xuống, không thể trái lệnh. 

Từ đó, nữ tướng quân oai phong lẫm liệt, xông pha trận mạc năm xưa trở thành nữ nhân khuê các, quanh quẩn trong nhà. 

Lâm gia liều c.h.ế. t chiến đấu lập công, cũng không thể cứu người ra khỏi vũng bùn đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn người héo mòn.

Ta khom người:

"Thuộc hạ Tư Quân, bái kiến tướng quân."

"Nếu muốn cứu một người, vậy thì hãy tự mình cố gắng." 

Lâm tướng quân vỗ vỗ vai ta, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Ta biết ý của ông ấy.

Ông ấy không cứu được Lâm Hi Quân, cho nên hy vọng ta cứu được Mạnh Tư Quỳnh.

Ta ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh.

Lâm gia một lòng trung nghĩa với triều đình, cuối cùng lại bị vắt chanh bỏ vỏ, mặc người c.h.é. m giết.

Nhưng ta sớm đã muốn g.i.ế. c vua g.i.ế. c cha, thật sự là kẻ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa.

Ta điên rồi sao?

Có lẽ đã sớm điên rồi.

Cảnh triều tuy lãnh thổ rộng lớn, nhưng phía bắc có Hồ Nhung, phía nam có giặc Oa.

Khu vực tây nam độc chướng khắp nơi, rắn chuột hoành hành, thêm vào đó gần biển mưa nhiều, đám giặc cỏ kia lại giỏi bơi lội, Lâm tướng quân trấn giữ nhiều năm mới bình định được loạn lạc.

Vây bắc nước Hồ Nhung lại không giống vậy.

Các bộ lạc du mục trên sa mạc ai ai cũng dũng mãnh thiện chiến, Hồ Nhung xứng đáng là quốc gia toàn dân là binh, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng có thể cưỡi ngựa đánh sói.

Những năm gần đây hai nước tuy không xảy ra chiến tranh, nhưng quân lực Hồ Nhung hùng mạnh, biên giới thường xuyên xảy ra xung đột, rõ ràng đối phương đang có ý đồ xấu.

Nhưng Hoàng thượng hiển nhiên không muốn khai chiến.

Hay nói cách khác, hắn không muốn để Lâm Viễn Sơn đi đánh Hồ Nhung nữa.

Lâm Viễn Sơn vốn đã lập nhiều chiến công hiển hách, lại rất được người đời yêu mến, nếu lại tiếp tục lập công, thanh thế của ông ấy trong dân gian sẽ tăng lên.

Lại thêm việc nắm giữ binh phù, điều Hoàng thượng sợ nhất chính là công cao lấn át chủ.

Kiếp trước, Lâm Viễn Sơn vì lê dân bách tính, cuối cùng vẫn lựa chọn bình định Hồ Nhung, nhưng lại bị nội gián mà Hoàng thượng cài vào Lâm gia quân hãm hại, cả đời công danh chôn vùi dưới lớp đất vàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!