Mộc Khả Hân lần theo đường mòn đi về doanh trại, Bạc Khinh Nhiễm không hổ là ác ma, từ khí chất đến ngoại hình đều không phải bình thường có thể có được.
Lưu Biên cùng Trịnh Liệt hối hả chạy ra
"Không sao chứ? Nhiếp Chính Vương có làm gì ngươi không?"
"Cũng không có gì, chỉ là sau này phải làm phục vụ cho hắn thôi" Nàng nhún nhẹ vai, sát thủ như nàng không biết làm được mấy công việc bưng bê trà nước không? Xuyên không cũng không yên.
Hai người há hốc, phục vụ cho Nhiếp Chính Vương, không phải là đi tìm chết sao, Mộc Khả Hân đưa tay ngăn lại lời bọn họ
"Ngừng, ta biết hai người định nói gì, ta không sao, ta có thể làm được. Giờ ta thật mệt, ta muốn ngủ"
Cơ thể này đúng là yếu thật, chỉ cử động chút xíu thôi cũng mệt nhừ ra. Lưu Biên, Trịnh Liệt đồng loạt thở dài đi ra ngoài. Mộc Khả Hân đúng là cường nữ tử, nàng không giống các nữ nhân khác yểu điệu, yếu đuối chỉ biết cầm kì thi hoạ, sau đó chờ một nhà gia thế tốt mà gả đi.
Sáng hôm sau, ngoài trời mưa rào ướt cả mảnh đất, bùn đất dính lên các cửa trại. Mộc Khả Hân xếp mềm gối bên trong. Nàng mặc bộ nam trang nâu nhạc, tóc búi cao, trên khuôn mặt không tì vết che phủ bởi một tầng băng lãnh.
Bước đến cửa trại nhìn ra ngoài, binh lính bất chấp mưa vẫn đi tuần bình thường, vì rèn luyện thể lực cùng sự kiên trì nên Bạc Khinh Nhiễm đã đưa ra quy định biến thái như vậy, trong trại không hề có cây dù nào. Nàng lấy chiếc áo choàng to trùm đầu, chạy đi đến trại của hắn.
Chức vị cao đương nhiên trại của hắn không giống với binh lính bình thường, nó cao to hơn gấp mấy lần, trang hoàng cũng kĩ lưỡng hơn. Đi vào bên trong, hai bên là đèn củi đượp thấp sáng, trước mặt một nam nhân tuấn mĩ trong bộ bạch y ngồi phê duyệt binh thư.
Khuôn mặt như pho tượng hi lạp được điêu khắc tinh tế với đôi mắt màu xám tro. Nàng hơi cúi người
"Bái kiến Nhiếp Chính Vương"
Bạc Khinh Nhiễm ngừng bút, liếc mắt lên nhìn thiếu niên gầy gò trước mắt, đầu tóc hơi rối, ống quần dính bùn cùng nước mưa, trên tay cầm chiếc áo choàng ướt nhẹp, hắn ta dùng thứ này đội mưa thay cho dù?
"Đến đây, mài mực cho bổn vương"
Nàng bỏ chiếc áo choàng xuống đất đi lại, Bạc Khinh Nhiễm nhìn hành động của nàng mà nhíu nhẹ mày, lần đầu tiên có người dám làm vậy trước mặt hắn, ném đồ xuống đất, hơn thế còn không chút sợ hãi đến cạnh hắn, rốt cuộc hắn là người thế nào?
Trong doanh trại yên ắng chỉ nghe tiếng mài mực cùng tiếng lật sổ sách. Bạc Khinh Nhiễm đưa tay vịnh đầu, mắt nghiêm túc hướng về phía bản đồ trên bàn. Mộc Khả Hân cũng không nén nổi cũng nhìn qua nó, nãy giờ hắn ta cứ nhìn về vậy khá lâu rồi.
Đột nhiên hắn mở miệng
"Nếu là ngươi, ngươi làm sao có thể phá vỡ trận tuyến này với khoảng cách như vậy"
Đã là binh mật thì không cho ai biết, sao hắn có thể phạm lỗi lớn như vậy, Bạc Khinh Nhiễm nhìn chầm chầm nàng, không hiểu sao hắn lại muốn nghe ý kiến của tên lính này.
"Tại sao lại hỏi ta, Vương Gia ta không có quyền tham gia vào việc này" Nàng hơi ngừng, lại tiếp tục mài mực.
Hắn trầm giọng
"Ngươi không có quyền đặt ý kiến cho ta, ta hỏi ngươi chỉ có thể trả lời"
Nàng bĩu môi, ngươi chính là lợi dụng chức quyền
"Ta sẽ sử dụng bom hay còn gọi là thuốc nổ"
Hắn kinh ngạc, là gì? Hắn chưa bao giờ nghe đến cái tên lạ như vậy. Thấy nàng không nói tiếp, Bạc Khinh Nhiễm nôn nóng cầm tay nàng giơ ra khỏi khay mực, tay hắn rất to, cộng thêm quanh năm cầm thương đao thêm phần chai sạn. Hắn ngạc nhiên, tại sao đôi tay một nam nhân lại mịn màn đến như vậy.
Mộc Khả Hân bị hắn làm bất ngờ, nàng muốn kéo tay khỏi nhưng lực không đủ mạng, nàng lạnh giọng
"Vương Gia, có gì từ từ nói, mau buông tay"
Bạc Khinh Nhiễm hoàn hồn, nhưng đôi tay vẫn không chịu buông ra nàng Đó là thứ gì?
Nàng tức giận, nhưng cũng biết đây không phải là thời điểm nên cứng rắn
"Là một chất được đựng trong khung, sau khi ném đi, dưới sự tác động lực sẽ tạo nên sức ép lớn, từ đó phát nổ, xung quang sẽ cực nóng"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!