Chương 4: (Vô Đề)

7.

Đây là lần đầu tiên ta thật sự nhìn rõ được Tam hoàng tử điện hạ trước mắt.

Khí chất phi phàm, dung mạo tuấn tú.

Là một mỹ nam hiếm có, tự nhiên mang trong mình sự kiêu ngạo tôn quý, nhìn người khác đều luôn bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống.

Chỉ cần liếc mắt một cái là biết ta có thân phận hết sức hèn mọn, nhưng vẫn vì Lâm Nguyệt mà mỉm cười về phía ta: "Không biết vị này là ai?"

Lâm Nguyệt quay đầu thấy ta, lập tức đưa tay đỡ lấy cánh tay ta, vội vàng nói: "Đây là ân nhân cứu mạng của ta, Nhu Nương."

Nàng ta lại cười với ta: "Vị này là Tam hoàng tử điện hạ."

Ta khẽ gật đầu chào Tam hoàng tử, nhưng không giống như những nha hoàn khác mà hành lễ. Hắn cũng không để tâm nhiều, mà vội vàng hỏi Lâm Nguyệt: "Hôm qua thấy máu, có sợ không?"

Lâm Nguyệt lắc đầu, nụ cười rạng rỡ.

"Chỉ là một hạ nhân mà thôi."

Chiếc trâm trong tay bỗng dưng bị ta siết chặt, phần nhọn đ.â. m vào lòng bàn tay, ta cảm nhận được một chút trơn trượt.

"Chỉ là... một hạ nhân sao?"

Ta đột nhiên lên tiếng, Tam hoàng tử và Lâm Nguyệt đều nhìn về phía ta.

Lâm Nguyệt đưa tay chỉnh lại tóc mái của ta, với vẻ tự nhiên: "Giết một hạ nhân canh cửa, chẳng có gì cả. Đơn giản chỉ là để cảnh cáo Vinh Vương mà thôi."

Nàng ta nói xong, Tam hoàng tử cũng tiếp lời: "Ta chỉ g.i.ế. c một hạ nhân, còn cảm thấy chưa đủ. Vinh Vương ức h.i.ế. p Nguyệt nhi, ta g.i.ế. c hết những hạ nhân trong nhà hắn thì có gì?"

Vừa dứt lời, những nha hoàn đứng bên cạnh đều cúi đầu hành lễ, rồi đồng thanh hô: "Điện hạ uy vũ."

Ồ.

Uy vũ sao?

Dựa vào m.á. u của những người vô tội để nâng cao danh vọng của bản thân. Nếu thật sự có thù có oán, sao không nhắm vào kẻ đầu sỏ gây ra chuyện?

Phu quân ta.

Chàng đã làm sai điều gì?

Chỉ vì một hai lượng bạc, để có thể cho ta và đứa trẻ sau này một cuộc sống ổn định hơn, chàng đã làm hết phận sự canh giữ sân vườn, không làm điều gì sai trái.

Tại sao, lại phải đáng chết?

Cơ thể vô cùng đau đớn, trước mắt ta bắt đầu m.ô.n. g lung. Nhưng ta vẫn cố gắng tiến về phía Tam hoàng tử: "Hạ nhân, thì phải c.h.ế. t sao?"

Tam hoàng tử cười khẽ.

"Chỉ là một hạ nhân, c.h.ế. t cũng đã chết. Có thể c.h.ế. t dưới tay ta, đó là vinh hạnh lớn lao của hắn."

Mà những nha hoàn đứng bên cạnh cũng bắt đầu phụ họa:

"Cô nương tại sao phải có lòng từ bi như vậy?"

"Chỉ g.i.ế. c một hạ nhân, đó đã là ân huệ của Tam hoàng tử."

"Hạ nhân không quan trọng gì, g.i.ế. c thì giết, ai bảo hắn là tay sai của Vinh Vương điện hạ, ức h.i.ế. p tiểu thư nhà ta?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!