Chương 3: (Vô Đề)

5.

Ta vì kiệt sức mà ngất đi.

Khi tỉnh dậy, ta thấy mình ở một nơi rất xa lạ. Chăn mềm mại, giường ngọc gối mềm, không có chỗ nào không tinh xảo.

Ta cố gắng đứng dậy khỏi giường, nhưng một đôi tay ngọc đã giữ ta lại.

"Thân thể ngươi còn yếu, cần phải nghỉ ngơi cho tốt."

Khi giọng nói vang lên, ta nhìn rõ diện mạo của người trước mặt. Rực rỡ và xinh đẹp, phong tư yểu điệu, đuôi mắt có một nốt ruồi son, môi cong lên tạo thành nụ cười khuynh thành.

"Tam tiểu thư?"

Ta gọi nàng ta một tiếng, nàng ta hình như vẫn nhớ được ta. Ngồi trên giường, nắm lấy tay ta, ánh mắt không thể che giấu niềm vui.

"Ngày kia ta gặp phải kẻ xấu, nương của ta đã bảo ta đi đến Ngọc An Tự ngoài thành thắp hương cầu phúc, để xua đi vận xui trên người. Ai ngờ trên đường về, thấy ngươi ngã bên một ngôi mộ mới, ta vội vàng cứu ngươi trở về."

Nàng ta tốt bụng, như trước đây.

Nhưng tâm trạng của ta không thể giống như một năm trước.

Ta không chút dấu vết mà rút tay ra, tiếp lời nàng ta: "Có phải Tam tiểu thư đã xảy ra chuyện ở phủ Vinh Vương không?"

Nàng ta à một tiếng, hình như có chút tức giận.

Sau đó bắt đầu kể khổ cùng ta: "Con người Vinh Vương này lòng tham không đáy, ta vô tình bị hắn bắt đi. Hắn dám trắng trợn giam giữ ta trong phủ, may mà Tam hoàng tử chàng... chàng đã đến cứu ta."

Nói về Tam hoàng tử, trên mặt Lâm Nguyệt mang theo chút ngượng ngùng.

Ta gật đầu, cố gắng kiềm chế sự chua xót trong lòng. Ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyệt đang xuân phong đắc ý: "Ta cũng đã nghe nói, nghe nói Tam hoàng tử phẫn nộ vì hồng nhan, đã g.i.ế. c một hạ nhân canh cửa của phủ Vinh Vương."

Lâm Nguyệt nhún vai, mặt đầy vẻ không quan tâm.

"Đúng vậy."

"Vinh Vương như vậy, những thị vệ hạ nhân bên cạnh hắn chắc chắn cũng không phải người tốt, g.i.ế. c thì g.i.ế. c thôi, cả thành Trường An đều nói Tam hoàng tử đang trừ hại cho dân."

Giết... thì g.i.ế. c ư?

Tim ta đau nhói từng cơn.

Phu quân ta rõ ràng chỉ muốn kiếm chút bạc nuôi sống gia đình, chàng không làm gì cả, chỉ đứng ở bên cửa viện, canh giữ nhà cho người ta.

Rồi, chàng bị Tam hoàng tử giết.

Phu quân ta trở thành chó săn của kẻ xấu trong miệng người dân thành Trường An.

Chết chưa hết tội.

Dù sao, đó là thanh kiếm của Tam hoàng tử.

Nhân vật tôn quý như vậy, vì nữ nhi của Thừa Tướng cũng tôn quý như thế, chỉ g.i.ế. c một hạ nhân không biết tên.

Sẽ không ai quan tâm.

Nhưng ta.

Lại có chút oán hận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!